Cristiano Ronaldo là cái tên mới nhất phải hứng chịu những tiếng la ó ở Bernabeu. Để hiểu hơn về “văn hóa” này hãy bắt đầu từ câu chuyện về Martin Vazquez.
"Đứa con lạc lối" Rafael Martin Vazquez
Vào cuối mùa giải 1989/90, một ngôi sao của Real có tên Rafael Martin Vazquez đã yêu cầu được tăng lương. Anh là một trong những nhân vật chính đóng góp vào mùa giải chinh phục kỷ lục của Real: ghi 107 bàn và vô địch La Liga lần thứ năm liên tiếp. Anh cảm thấy mình xứng đáng được đãi ngộ tốt hơn.
Với nhiều người, Martin Vazquez là một trong những thành viên tài năng nhất của La Quinta del Buitre (nhóm gồm 5 "cây nhà lá vườn" xuất sắc nhất của Real, bao gồm huyền thoại Emilio Butragueno, Sanchis, Michel, Miguel Pardeza và Rafael Martin Vazquez). Vào mùa xuân 1990, khi hợp đồng của Vazquez sắp hết hạn, chủ tịch Ramon Mendoza sau khá nhiều lần từ chối xem xét tình hình của anh, cũng đã buộc phải ngồi vào bàn đàm phán. Đó là cuộc thương lượng hết sức khó khăn và rốt cuộc Mendoza phải tuyên bố không thể chấp nhận lời đề nghị từ Vazquez.
Hệ quả là Vazquez buộc phải chuyển tới Torino, và từ đó anh bị người Real gán mác “pesetero” (tham lam) bất chấp việc anh trưởng thành từ CLB và cống hiến suốt 12 năm ròng rã. Mọi đóng góp, công trạng trước đó bị xóa sạch và Vazquez giờ mãi chỉ được nhớ như là một gã tham lam mà thôi.
Sau 2 năm rưỡi thi đấu không thành công ở nước ngoài, “đứa con lạc lối” Vazquez trở lại Real. Điều thú vị là chính chủ tịch Mendoza là người đã đưa Vazquez trở lại. Mendoza đã gạt bỏ những bất đồng trước đó khi ông thực hiện một phi vụ bất ngờ khi tái đắc cử. Vazquez trải qua 3 năm nữa với đội bóng của con tim, nhưng Santiago Bernabeu không bao giờ tha thứ cho anh.
Ở mùa giải cuối cùng của Vazquez trong màu áo trắng (1994/95) – cũng là mùa đầu tiên dưới triều đại của Jorge Valdano, Real chơi thứ bóng đá đẹp mắt và thậm chí đăng quang sớm 2 vòng đấu. Vazquez khi đó đã xa thời đỉnh cao, song vẫn là linh hồn của đội bóng mỗi khi Michael Laudrup vắng mặt. Những pha xử lý đậm chất kỹ thuật của Vazquez mỗi khi có bóng luôn đem lại cảm xúc cho người xem.
Nhưng phần lớn các CĐV Real vẫn thù hận Vazquez. Thậm chí họ còn sỉ nhục anh kể cả khi ghi bàn cho đội bóng. Ba năm trở lại thi đấu cho đội bóng thiếu thời vẫn là chưa đủ để các fan cay nghiệt tha thứ cho anh.
“Văn hóa” la ó ở Bernabeu
Thật khó để hiểu tại sao fan Real Madrid thường xuyên la ó, chửi rủa chính các cầu thủ của họ với lời lẽ cay độc. Dĩ nhiên, Martin Vazquez không phải là trường hợp đầu tiên, nhưng câu chuyện về anh vẫn là ví dụ điển hình cho hiện tượng khó cắt nghĩa này.
Với những cái tên vô danh như Carlos Secretario hay Claudemir Vitor, chuyện la ó khi chơi tồi là bình thường nhưng với các ngôi sao như Zidane, Ronaldo hay Casillas, đó là điều rất khó chấp nhận. Bất chấp lý do la ó có là gì thì điều đó không hề có tác dụng tốt khi trận đấu đang diễn ra. Và cuối cùng, thiệt thòi nhất vẫn chính là CLB đó.
Cái tên mới nhất phải chịu thứ “văn hóa” này không ai khác là Ronaldo. Dù là cầu thủ ghi trung bình hơn 1 bàn/trận kể từ khi đến CLB nhưng rõ ràng ở tuổi 32, Ronaldo chắc chắn sẽ có nhiều hơn các trận đấu không như mong muốn. Nhưng khi anh sa sút phong độ, những tiếng la ó nhắm vào anh có thực sự công bằng? Họ có bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ khiến Ronaldo chơi tốt trở lại một cách thần kỳ?
Vazquez không phải là người đầu tiên và Ronaldo chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng. Chỉ có những tiếng la ó ở Bernabeu là mãi mãi…