Trả lại Manchester United như ngày xưa cho tôi.Đó chắc là câu nói mà hơn ai hết mỗi cổ động viên trung thành như tôi muốn nói tới.
Ngày nhận được tin Sir không còn dẫn dắt M.U nữa, điếng người vì không thể tin nổi , một Manchester United đang sức sống, đang sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào, bất cứ đấu trường nào, đang làm cho bất cứ đối thủ nào cũng phải e ngại, cũng phải dè chừng lại bị đặt dấu hỏi cho mùa giải tiếp theo khi không còn người chèo lái vững vàng nhất, cứng rắn nhất, mạnh mẽ nhất nữa. Trận đấu cuối cùng, người ta vẫn thấy bóng dáng cha già truyền nhiệt huyết đến từng giây phút cho trận đấu, cho từng cầu thủ, như thể hiểu rằng, giây phút chia ly đã tới cận kề…
Sự hoài nghi của người hâm mộ rõ ràng là có lý khi một David Moyes đã không thể đáp ứng kì vọng, ông có tài năng, ông có sự nhiệt huyết, nhưng ông chưa có đủ sự tự tin hay cảm đảm để chèo lái con thuyền Manchester United đi đúng hướng, vẫn là sơ đồ 4-4-2 huyền thoại nhưng những đường lên bóng đã không còn nhuần nhuyễn, sắc nét như thời Alex Ferguson, lối đá bóng ngang tiêu cực đã giết chết những chân chuyền xuất sắc mà Alex đã mang về, điển hình là Kagawa.
Trong cuốn tự truyện của mình, Sir đã viết rằng: “Họ, rồi sẽ ổn thôi, mới là thời gian đầu và đã có quá nhiều sự thay đổi. Cậu ấy (Moyes) cần có thời gian.Tôi đã ở đó 27 năm nhưng với một huấn luận viên mới, người ta cần thời gian, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”Đúng như vậy, mất 5 năm để Sir bắt đầu đưa Manchester United trở thành một “cỗ máy danh hiệu”, cổ động viên có thể chờ đợi được, nhà đầu tư có thể kiên nhẫn được.
Nhưng, trong thời kì mà bóng đá đang dần trở thành một miếng mồi béo bở để kinh doanh, thì sự chờ đợi ấy rõ ràng là không còn thực tế nữa, để rồi một mùa giải mà chỉ quanh quẩn ở vị trí từ thứ 6 tới thứ 9 rồi sau đó cán đích ở vị trí thứ 7 kém nhóm dự Champions League 13 điểm, sự kì vọng của người hâm mộ tuyệt vọng đến tột cùng. Community Shield là danh hiệu duy nhất mà Moyes đã dành được cùng Manchester United trước khi bị sa thải ở những vòng đấu cuối và nhường vị trí cho trợ lí, huyền thoại của Manchester United là Ryan Giggs.
Ngày Louis van Gaal tới, người ta cứ hùa nhau rằng, Manchester United sẽ hồi sinh mạnh mẽ dưới bàn tay của chiến lược gia người Hà Lan, chúng tôi đã có dịp khoe với cổ động viên Big Fours rằng, chúng tôi đang sở hữu một huấn luyện viên suất sắc nhất thế giới với lối đá tổng lực đỉnh cao. Chúng tôi rồi sẽ lại ngự trị trên bảng xếp hạng, và sẽ tiếp tục là niềm kiêu hãnh của bóng đá vương quốc Anh. Và rồi giờ đây, sự hụt hẫng đang dâng trào, tôi không muốn nói tới thành tích tệ hại trong 2 năm qua với số tiền gần 300 triệu bảng, tôi không muốn nói tới những thành tích, những kỉ lục không đáng có đã bị xô đổ, tôi không muốn nhắc tới những con người đã cống hiến hết sức mình cho Manchester United rồi lại bị ruồng rẫy và tương lai, tôi không muốn người ta nhắc tới Van Gaal sẽ vẫn chèo lái con thuyền Manchester United nữa.
Huấn luận viên Louis Van Gaal xứng đáng bị sa thải. Những gì ông làm được chỉ là trình làng những cầu thủ trẻ trong sự tuyệt vọng khi đội hình chính chấn thương. Người ta muốn thấy một Louis cháy hết mình cùng mỗi bàn thắng chứ không phải cúi đầu ghi chép, muốn thấy Van Gaal lao ngay tới trọng tài phân bua thắng thua mỗi khi Manchester United bị xử ép , tất cả chỉ như ở trên giấy tờ bởi vì chúng ta quá ít thấy điều đó, điều mà Sir vẫn thường làm để hướng Manchester United tới đỉnh cao.
Mùa giải đang đi tới những vòng đấu cuối cùng, vẫn là một Manchester United mong manh, dễ vỡ, có thể vỡ òa cảm xúc với những trận thắng mà chẳng ai có thể nghĩ tới, nhưng rồi lại thua muối mặt trước những đối thủ mà chúng ta đã nghiền nát suốt bao năm qua. Cũng chẳng thể biết được Manchester United rồi sẽ ra sao, có thể chen chân vào top 4 để tham dự Champions League năm sau hay không, hay rồi thất vọng nối tiếp thất vọng. Tất nhiên chúng tôi chẳng mong điều đó, cố gắng từng trận đấu, cháy hết mình là mục tiêu của chúng tôi. Van Gaal nói chúng tôi sẽ đoạt 27 điểm cho 9 trận đấu còn lại, điều đó thật quá điên rồ khi một Manchester United thất thường lại có thể làm nên điều phi thường dưới bàn tay của ông. Mùa giải tiếp theo, không biết ông còn được Ed Woods, nhà Glazer tin tưởng hay không, còn chúng tôi thực sự đã quá chán nản, đã mất hết kiên nhẫn vào sự thành công mà ông hay nhắc tới.
Nếu ông ra đi, chắc chắn sẽ có một luồng gió mới thổi vào Manchester United, Mourinho ư, cái tên nhắc tới nhiều nhất, một huấn luận viên cá tính và đại tài. Hay là Ryan Giggs người mà chúng tôi mong muốn nhất sẽ lên thay ông, chỉ xin một điều, hãy trả lại Manchester United của ngày hôm qua, một Manchester United bùng cháy mỗi trận đấu, thổi bay các đội bóng nhỏ và cân luôn những đội bóng lớn.
Điều cuối cùng, chúng tôi chẳng bao giờ lại thôi thúc muốn thấy một Manchester United thay huấn luận viên nhiều như vậy, nhưng như thể giọt nước tràn ly, hãy để chúng tôi có quyền mơ mộng về một Manchester United tự hào là niềm kiêu hãnh của bóng đá Anh và bóng đá thế giới.