Từ chỗ là người được tin sẽ tái tạo lại bản sắc của CLB thì Ole lại hủy hoại tinh thần chiến thắng của Man Utd.
Mùa giải năm nay đã bắt đầu với Ole và Man Utd không thể tốt hơn. Họ đè bẹp Leeds Utd. Họ đưa về bộ 3 đẳng cấp Varane, Sancho và Ronaldo. Đội bóng về lý thuyết phải mạnh hơn. Bản thân Ole sau 3 mùa cầm quân, bổ sung trợ lý về lý thuyết cũng phải giỏi giang hơn, để lại dấu ấn nhiều hơn và là ứng viên hàng đầu ở các giải đấu. Nhưng cũng có quá nhiều những điều đi ngược lại, để rồi hôm nay hoặc ngày mai, Ole sẽ bước ra khỏi mái nhà Old Trafford.
Sự trở lại đột ngột của Ronaldo
Cá nhân Ronaldo thì xuất sắc, ghi 9 bàn và 2 kiến tạo sau 13 trận đấu (không đá ở League Cup). Cộng với những hiệu ứng khủng khiếp Ronaldo mang lại bên ngoài sân cỏ (thương mại, hình ảnh…), sự trở lại này là hơn cả những gì người ta trông đợi ở một chân sút đã 36 tuổi.
Nhưng Man Utd đã thua 7/14 trận đấu mọi mặt trận kể từ khi Ronaldo trở về với sân Old Trafford. Đây là tỉ lệ tồi tệ nhất qua mọi giai đoạn của Ole tại Man Utd, và trận thua Watford với tỉ số 1-4 là giọt nước tràn ly.
Mọi thứ bắt đầu từ việc Ole không xếp Ronaldo đá xuất phát trong trận đấu với Everton ở vòng 7 trên sân Old Trafford.
Man Utd đã chơi áp đảo Everton, có bàn dẫn trước, rồi bị gỡ hòa sau một sai lầm tệ hại của Fred. Ronaldo vào sân từ ghế dự bị, nhưng không thể ghi bàn, đã đi thẳng vào đường hầm với vẻ mặt giận dỗi ngay sau tiếng còi kết thúc trận đấu trong khi cả đội đi làm “thủ tục” cảm ơn khán giả cùng HLV.
Ở trong phòng VIP, người ta ghi lại cảnh Sir Alex Ferguson nói với khách VIP là ngôi sao võ thuật Khabib “HLV phải xếp cầu thủ giỏi nhất của mình trong mọi trận đấu”.
Lời của Sir Alex như đổ thêm dầu, ngọn lửa thổi bùng sức ép lên đôi vai Ole – người vốn phải dựa vào Sir Alex để làm HLV ở Man Utd.
Cũng một phần vì kết quả trồi sụt, Ole từ đó không còn dám thực hiện chính sách xoay tua với Ronaldo nữa, dù thống kê đã cho thấy Ronaldo chỉ ghi được 1 bàn ở 4 vòng đấu Ngoại hạng Anh thi đấu vào cuối tuần sau khi vừa chơi ở giữa tuần ở cúp châu Âu.
Rõ ràng Ole không đủ tầm vóc và bản lĩnh để quản trị một siêu sao tầm cỡ như Ronaldo. Có thể suy luận rằng sự hạn chế về mặt huấn luyện và chỉ đạo chiến thuật của mình cũng khiến cho Ole trở nên nhỏ bé trước Ronaldo.
Sự kiện Sir Alex tới sân tập để động viên tinh thần cầu thủ Man Utd tiếp tục tin tưởng Ole sau trận thua Liverpool 0-5 càng củng cố điều này.
Và rõ ràng, Ole cũng không thể là người có thể kết nối, xử lý tốt mối quan hệ giữa Ronaldo với những ngôi sao trẻ khác như Rashford, Greenwood, Sancho.
Vì niềm tin nhầm chỗ ở các trụ cột
Harry Macguire nếu không nhận chiếc thẻ đỏ, Man Utd có thể tìm kiếm được một trận hòa trước Watford. Nhưng đó là Macguire, người đã liên tiếp phạm sai lầm và vẫn mặc nhiên được đá chính và đeo tấm băng đội trưởng dưới thời Ole.
Fred là một trường hợp tương tự. Sau sai lầm trước Everton thì Ole giải thích “Fred là tiền vệ trụ cột của đội tuyển hàng đầu như Brazil”.
Sự tin tưởng đó trong khi không dám thực hiện các sự thay đổi, gần như đóng khung đội hình, bỏ mặc nhiều cầu thủ trên băng ghế dự bị đã đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Man Utd.
Chấn thương của Varane là thiếu may mắn, nhưng là một phần tất yếu của bóng đá. Còn Van de Beek không được trọng dụng là vấn đề của việc tuyển mộ lực lượng và xây dựng lối chơi.
Vì thế Man Utd có đội hình đắt giá thứ hai ở Ngoại hạng Anh lúc này (khoảng 1 tỉ USD, chỉ kém Man City), nhưng luôn khiến người ta có cảm giác thiếu hụt lực lượng.
Vì một ê kíp trợ lý yếu kém
Ole bước sang mùa thứ ba, sau khi được ký thêm 3 năm hợp đồng nữa đã hơn một lần nói với truyền thông rằng “tôi là manager chứ không phải head coach”.
Một manager là hình mẫu Ole muốn noi theo Sir Alex, để công việc huấn luyện hoàn toàn cho các trợ lý, đặc biệt là Mike Phelan, Michael Carrick và Kieran McKenna.
Man Utd sau 3 mùa không thể định hình lối chơi, kém cỏi bậc nhất trong số các CLB Big6 về khả năng chơi kiểm soát bóng, pressing tầm cao – những đặc thù của bóng đá đỉnh cao hiện đại đã cho thấy các trợ lý của Ole có vấn đề (như McKenna) và khá lạc hậu (như Mike Phelan).
Các HLV hàng đầu khác ở Ngoại hạng Anh trong khi đó vừa có ê kíp chất lượng, vừa là những nhà chuyên môn xuất sắc. Bộ tứ Guardiola, Klopp, Conte, Tuchel đều là những bậc thầy về huấn luyện với những sự tỉ mỉ để hướng dẫn các cầu thủ thực hiện triết lý bóng đá của họ.
Thất bại 1-4 trước Watford là giọt nước tràn ly khiến Solskjaer bị sa thải
Ole chỉ đủ sức cho đội bóng tầm trung
Khi Ole lên làm HLV tạm quyền thay cho Jose Mourinho, Man Utd đã lột xác ngoạn mục. Họ chơi hơn chục trận bất bại – yếu tố đã trở thành cơ sở để Ole được ký hợp đồng chính thức.
Bí quyết ở đây là: Để giải quyết khủng hoảng của mùa bóng 2018/19, Ole chỉ cần giải quyết vấn đề tâm lý, tinh thần của các cầu thủ.
Đến mùa 2019/20 và sau đó, công trạng của Ole được đánh giá ở việc cấu trúc lại lực lượng, thanh lý những cầu thủ như Alexis Sanchez, Rojo, Romero… Sự vươn lên của Luke Shaw, chào sân của Greenwood, và tỏa sáng của tân binh Bruno là những dấu ấn khác.
Nhưng đó không phải là tất cả để Man Utd về nhì ở Ngoại hạng Anh và vào chung kết Europa League. Các cuộc khủng hoảng chấn thương ở Liverpool, sự sa sút của Chelsea dưới tay Lampard, trượt dốc của Arsenal và Tottenham đã giúp Man Utd gần như một mình một ngựa ở vị trí thứ nhì, sau Man City.
Man Utd khi chưa hoàn thiện đội hình, chưa có Ronaldo, Sancho và Varane cũng có cơ sở để đá phòng ngự phản công.
Nhưng khi bắt đầu muốn chơi kiểm soát bóng và tấn công, Man Utd với một “Manager và ê kíp huấn luyện tầm trung” đã thất bại trong nỗ lực vừa đá đẹp vừa thắng theo tiêu chí của các đội bóng lớn.
Sức ép khủng khiếp từ đội bóng nổi tiếng nhất nước Anh và thế giới khi nó được kỳ vọng nhiều nhất đã nghiền nát Ole.
Ole chỉ có thể che giấu mình bằng những bài văn mẫu trả lời phỏng vấn trước và sau trận đấu, nhưng phơi bày hoàn toàn trong mỗi 90 phút cuối tuần.
Triều đại của Ole ở Man Utd đến nay mới chấm dứt là quá muộn!