Một lần nữa, M.U gục ngã trước Tottenham. Mọi chuyện vẫn chẳng có gì mới mẻ. Thất bại đến dễ dàng, khi những gì là điểm yếu vẫn cứ là yếu điểm, chẳng mảy may thay đổi. Tottenham không hay, nhưng đủ để thắng M.U.
Nếu nói các cầu thủ Tottenham chơi bóng có đường nét, phối hợp hay, nhiều mảng miếng, hay bất cứ cái gì tương tự thì đều không đúng lắm. Cho tới thời điểm này của mùa giải, họ vẫn là một tập thể thiếu sự ăn khớp, thiếu một phong cách nhuần nhuyễn, tuy nhiên họ sở hữu thứ vũ khí tối thượng để đánh bại một M.U tốc độ và sức mạnh.
Chẳng có gì kỳ ảo trong cách mà Tottenham tiếp cận trận đấu ở Old Trafford. Ai cũng biết họ sẽ chơi thế nào, những pha dốc bóng như chạy điền kinh, những pha xoay xở, lướt đi của các cá nhân, những pha tranh chấp vồ vập, dùng nhiều sức. M.U, với hàng thủ tính từ giữa sân trở về khung thành đầy rẫy lỗ hổng, hạn chế chuyên môn, đã đuối toàn diện trước những tình huống lên bóng vốn rất giản đơn, nặng tính cày ải, không mấy sáng tạo của đội bóng áo trắng.
Có những thời điểm, khu vòng tròn trung tâm là khoảng trống mênh mông nơi các tiền vệ đá giữa của M.U chạy bất lực theo dàn cầu thủ sung sức, tích cực di chuyển của Tottenham. Trong khi Evra lẫn Smalling đều bị những cú xuống biên chớp nhoáng cuốn đi một cách khổ sở, thì bên trong, Vidic và Evans cũng mồ hôi mướt mát trước các tiền đạo “to đùng” của đội khách. Sự hỗ trợ từ 4 cầu thủ tuyến giữa cho hàng thủ là không mấy khả dĩ, Rooney phải lùi xuống gánh đỡ nhưng anh cũng tỏ ra mệt mỏi trong trận này.
M.U thua như những gì người ta lường trước. Ảnh: Internet. |
Về tấn công, có lẽ chỉ mình Rafael biết chồng cánh với Valencia, nhưng hậu vệ người Braxin quá nhạy với chấn thương khiến hình ảnh anh công nhân với những nhát xẻng giống hệt nhau nơi Valencia lại ùa về. Januzaj đã có 3/4 đầu trận khá tệ với những nỗ lực thiếu hợp lý, chỉ đến khi đảo cánh sang bên phải, anh mới tạo ra vài đột biến, song đã khá muộn. Sự đông đúc của những cái bóng áo trắng, sự quyết liệt của họ, cộng thêm đôi chút lỏng tay trong bắt lỗi từ trọng tài, M.U không thể lật ngược thế cờ tại Old Trafford.
Không bổ sung, khó cạnh tranh
Đã đến lúc, mà thật ra đến từ lâu rồi, M.U phải đối diện với thực tế. Họ là đội bóng lớn trên danh nghĩa, song không thể chỉ dùng danh nghĩa đó để vượt lên những đội bóng khác, khi mà hàng loạt những đối thủ đều ngày một ổn định, mạnh mẽ, có trong mình những nhân tố mà khi so kè tay đôi, M.U thua kém thấy rõ.
Người ta lại nhớ rằng Man City đã giải quyết Tottenham nhanh gọn như thế nào. Những pha lao lên hùng hục, đột phá đơn lẻ, lấy thịt đè… chiến thuật của Tottenham mau chóng bị chặn đứng, vùi dập và nghiền nát dưới gót chân của những siêu sao bên phía Man xanh. Họ, vốn đã hơn Tottenham toàn diện về mặt con người, cộng thêm sự ăn ý nhất định, đã hạ sát gà trống như trong một cuộc dạo chơi đẫm máu. Họ, Man xanh, có quá nửa đội hình có thể cầm trái bóng lao vào đám đông, có thể vung chân từ ngoài 20m như một cách tự tạo ra cơ hội, những điều đốt đuốc đi tìm cũng chỉ thấy lác đác ở M.U.
Welbeck lên chân là một chuyện đáng mừng. Song trong chuyến đi lên của Welbeck anh bắt gặp Chicharito đi theo chiều ngược lại. Hạt đậu nhỏ dường như chẳng thể lớn thêm, các đối thủ đã hiểu anh quá rõ, trong khi bản thân anh với tấm thân nhỏ bé và kỹ thuật cá nhân vụng về, không tài nào uy hiếp nổi những hàng thủ được xây bằng đá tảng.
M.U thua dễ quá. Thua như những gì người ta lường trước. Trách nhiệm của David Moyes cũng có, những chấn thương oan nghiệt cũng có phần, nhưng tóm lại, một nhà vô địch thì phải đủ tiềm lực để vượt qua những biến cố tất nhiên sẽ đến trong quãng đường dài. M.U đang thiếu trầm trọng những con người để thay phiên nhau tỏa sáng, để niềm tin có thể được trao từ đôi chân này sang đôi chân khác. Nhìn lại pha bóng một mình Rooney gồng mình quần đảo giữa 4 cầu thủ Tottenham rồi sau đó là thẻ vàng khi thô lỗ kéo tay vì bị vượt mặt, nó sao mà giống hình ảnh M.U lúc này đến thế.