Lịch sử của hai đội bóng có mặt trong trận chung kết Champions League vào rạng sáng qua là một sự đối lập.
Tuy cùng tồn tại trong một thành phố Madrid, nhưng Real Madrid (R.M) là biểu tượng của hoàng gia Tây Ban Nha, là đội bóng giàu có. Trong khi đó, Atletico Madrid là một đội bóng thuộc giai cấp “bị thống trị”.
Ngay vị trí xây đại bản doanh cũng thể hiện điều đó, khi sân Bernabeu của R.M được đặt ở khu phố Castellana sầm uất, sang trọng, trong khi đó sân Vicente Calderon của Atletico bên cạnh một nhà máy bia, trong khu dành cho người lao động. Thậm chí sự đối lập còn thể hiện qua những biệt danh: Atletico được gọi là “Los Indios”, trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “những người da đỏ”, còn Real là “Los Blancos”, tức “những người da trắng”. Những điều ấy chẳng phải do tôi chế ra mà được ghi rành rành trong lịch sử của hai đội bóng, thể hiện trên Wikipedia.
HLV Diego Simeone được CĐV săn đón dù đội bóng của ông thua R.M trong trận chung kết Champions League - Ảnh: Reuters |
Thật thú vị làm sao, lịch sử đối lập ấy thể hiện rõ mồn một ở hai đội vào rạng sáng qua. Trong khi R.M sở hữu những cầu thủ đắt giá nhất thế giới, thì Atletico chỉ là một tập hợp cầu thủ thường thường bậc trung. Ngay cả phong cách của hai vị tướng cầm quân cũng đối lập: Carlo Ancelotti lịch lãm như một quý ông, còn Diego Simeone thật ngầu như một “người nông dân nổi dậy”. Thậm chí đến chiếc áo thi đấu của hai bên cũng đối nghịch, khi một phía trắng tinh lịch lãm, còn một bên sọc trắng - đỏ dễ gợi nhớ một chiếc áo tù!
Và chẳng biết có phải bị ảnh hưởng bởi thế sự hay không (sự hiếp đáp của nước lớn với nước nhỏ, sự tội nghiệp của tầng lớp người nghèo trước khoảng cách xã hội ngày mỗi kéo giãn ra so với tầng lớp ăn trên ngồi trốc), mà tôi ngồi trước màn ảnh với tâm trạng ủng hộ cho thầy trò Simeone tìm được chiến thắng!? Thật ra, nếu bóng đá là một trò chơi mà ở đó kẻ lắm tiền luôn luôn thắng (thật sự thường là thế bởi lắm tiền thì mua được nhiều cầu thủ giỏi) thì chẳng còn gì để chong mắt lúc 1g45 sáng!
Vâng, và suýt nữa những người có tâm trạng trông mong một cuộc khởi nghĩa thắng lợi của những người ở giai cấp yếu thế đã có thể mở tiệc ăn mừng. Mãi đến phút 90+2, phần thắng vẫn đang nghiêng về Atletico. Chỉ đến khi đồng hồ nhảy sang 90+3, cú đánh đầu của Ramos từ một quả phạt góc mới giúp “hoàng gia” thoát chết. Trông cái cảnh hàng loạt ngôi sao đắt giá nhất thế giới cuống quýt trong những phút cuối của hai hiệp đấu chính mới sướng làm sao. Và vì vậy, cũng buồn đến nao lòng khi Atletico bị gỡ hòa vào thời điểm tưởng rằng cuộc khởi nghĩa đã thành công mỹ mãn.
Trong những tuần gần đây, Atletico gần như kiệt quệ lực lượng khi phải căng mình để chiến đấu nhằm lật đổ hai đại gia ở La Liga. Vì vậy, theo thống kê, ông Simeone chỉ còn đúng 15 cầu thủ trong tay để sắp xếp đội hình. Rồi chưa kể Diego Costa mới chơi được 10 phút đã phải rời sân khiến đã khó lại càng khó hơn. Khi họ bị gỡ hòa ở phút 90+3 thì đã biết thần may mắn đứng về phía người giàu. Trông cái cảnh hàng loạt cầu thủ Atletico tập tễnh chạy trong hai hiệp phụ mà rơi nước mắt!
Không phủ nhận chiến thắng của R.M là xứng đáng. Nhưng chiến thắng ấy là thường thôi, giống như một đội quân hùng mạnh của triều đình đi đàn áp một cuộc khởi nghĩa nhỏ lẻ của nông dân! Vì vậy, với tôi, Atletico vẫn là một đội bóng tuyệt vời, Simeone vẫn là một người anh hùng - anh hùng không chỉ suýt thành công trong việc quật ngã “hoàng gia”, mà còn cả cách chơi luôn hướng về phía trước chứ không chọn kiểu thường thấy của những đội yếu: đặt xe buýt hai tầng trước cầu môn!
Cảm ơn Simeone đã cho thế giới một trận đấu thật thú vị!