EURO 2020 mới bước sang ngày thứ 3 nhưng sẽ khó lòng tìm ra được một hình ảnh mạnh mẽ và sâu sắc hơn cảnh một hàng rào những chú lính chì Đan Mạch tạo ra không gian bình yên giữa bi kịch cho người đồng đội Eriksen.
Eriksen ngã xuống sân ở phút 43 trận Đan Mạch vs Phần Lan và đi vào vô thức. Phần nhận thức không mong muốn đằng sau dành cho những còn lại. Chỉ 1 giây trước, mọi thứ vẫn còn quá đỗi bình thường nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, sự sợ hãi bao trùm cả sân Parken.
Đây đâu phải là thứ người dân Copenhagen chờ đợi. EURO 2020 đã bị hoãn lại tới 12 tháng, lẽ ra khi trở lại nó phải là một ngày hội tràn ngập hạnh phúc đánh dấu sự bình thường sau đại dịch. Nhưng rồi, một người nằm đó, còn hàng triệu người chết lặng.
Từ màn hình TV, chúng ta biết có gì đó không ổn. Eriksen không động đậy quá lâu để được xem là bình thường. Trên mạng xã hội, chúng ta chỉ biết làm những thứ "ngốc nghếch" như gửi một lời chúc tới Eriksen và mong thông điệp điện tử này có thể tạo ra khác biệt. Chúng ta thật tội nghiệp vì bất đắc dĩ trở thành những người quan sát bất lực, chợt nhận ra mình vẫn vô dụng trong thời đại tưởng như có thể kết nối với mọi thứ.
Con người bỗng quá nhỏ bé trước biến cố trong đời. Trong bức tường mà các cầu thủ Đan Mạch dựng lên, một số quá đau khổ để quay người lại, những người khác tự bắt mình phải chứng kiến. Họ đều đang góp chung một lời cầu nguyện.
Thomas Delaney, Andreas Christensen và Jonas Wind ngày thường bản lĩnh bao nhiêu thì cũng đã bật khóc. Hơn cả một nỗi đau, họ sợ hãi nhìn đồng đội mình nằm đó, không làm sao ngăn được dòng cảm xúc ướt đẫm hai má.
Sự đáng sợ lớn dần khi chúng ta không biết điều gì đang xảy ra ngay trước mắt. Đám đông vừa hò reo ít phút trước tạo ra một biển im lặng đáng sợ. Họ cũng như những người ở xa, chỉ biết nhìn lên màn hình chính chờ đợi tín hiệu mới.
Các cầu thủ Phần Lan cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy
Nhưng một vài người không muốn cứ bất lực ở đó. Khi đội ngũ y tế cần một tấm bạt lớn để tạo ra không gian riêng tư cho Eriksen, các CĐV Phần Lan đã không ngại đưa luôn đại kỳ của mình. Lúc này, sự đoàn kết là thứ cần thiết nhất. Và fan Phần Lan bắt nhịp hét lớn "Christian", để fan Đan Mạch hoàn thành nốt "Eriksen". Họ mong rằng chàng chiến kinh dũng cảm sẽ nghe thấy và kiên cường chiến thắng tử thần.
Chỉ đến khi Eriksen được đưa vào bệnh viện, tiếng thở phào mới xuất hiện. Giây phút đen tối nhất cũng đã qua. Đan Mạch được lựa chọn có thể tiếp tục trận đấu sau vài giờ hoặc chuyển đến ngày mai. Và họ chọn ra sân ngay trong ngày, không phải vì họ đã vượt qua được cú sốc, mà bởi những người ngoài kia cũng cần được chứng kiến hi vọng.
Đan Mạch trở lại sân trong tiếng vỗ tay của Phần Lan. Trận đấu tiếp tục như biểu tượng của sức sống và tình hữu nghị. Joel Pohjanpalo ghi bàn duy nhất cho Phần Lan nhưng anh từ chối ăn mừng dù biết rằng mình vừa làm nên lịch sử cho quốc gia mình. Bàn thắng đầu tiên tại một giải đấu lớn của Phần Lan cũng sẽ xếp sau sức khỏe của Eriksen. Kết quả không còn quan trọng khi tất cả đều là người chiến thắng vì đã ở bên nhau qua thời khắc đen tối nhất.
Sau trận đấu, HLV Kasper Hjulmand nói trong nước mắt: "Một buổi tối thật khó khăn nhưng nhờ có nó, chúng tôi được nhắc nhở rằng đầu mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống. Đó chính là những mối quan hệ sâu sắc. Đó là những người thân của chúng ta, là gia đình và bạn bè".
Đến cuối ngày, nỗi buồn hay nước mắt không còn là thứ duy nhất đọng lại. Hi vọng là điều tuyệt nhất đâm chồi từ thảm kịch. Eriksen đã đi qua một chương bão táp trong đời và cho mọi người thấy rằng mình đều đã may mắn như thế nào.