Những gì xảy ra ở Etihad tối qua cho người ta thấy một góc nhìn khác về Jose Mourinho: bất lực và chỉ biết đứng nhìn các học trò của mình chịu trận, cho dù ông đã làm chuyện “động trời” chỉ sau 45 phút đầu tiên.
Quyết định thay trung vệ John Terry khi anh vẫn còn lành lặn chỉ sau hiệp 1 có thể coi là một nỗ lực nhằm điều chỉnh sự yếu kém của hàng thủ Mourinho, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng. Chelsea đã gặp quá nhiều vấn đề, bởi cái cách mà Man City tấn công và chơi bóng, không có gì mới.
Khi Man City bình thường
Không phải là 4-2-3-1 như những gì các chuyên gia đồ họa của BBC đưa ra trước trận đấu. Man City xuất phát với 5 cầu thủ có xu hướng chơi như một tiền vệ trong sơ đồ 4-4-1-1. Chỉ duy nhất David Silva nhô cao làm nhiệm vụ kết nối giữa tuyến tiền vệ và Sergio Aguero. Mọi chuyện có thể thay đổi khi Yaya Toure, Navas và Sterling dâng cao, lúc này Man City chuyển qua sơ đồ 4-1-4-1.
Cả hai sơ đồ này giúp cho Man City có một số lượng lớn tiền vệ ở tuyến giữa, đặc biệt là khi Sterling bó vào trong. Điều này giúp họ hạn chế được khả năng tràn ngập cục bộ của đối phương, đặc biệt là khi cả Hazard và Willian có xu hướng bó vào chơi như tiền vệ công.
4-4-1-1 hay 4-1-4-1 cũng giúp nửa xanh thành Manchester có thể dễ dàng triển khai những bài tấn công xẻ nách ở hai biên quen thuộc. Đây là bài tấn công chủ đạo HLV Manuel Pellegrini kể từ khi đặt chân đến Premier League.
Thực tế mà nói chỉ với sự thay đổi duy nhất bên cánh trái của Raheem Sterling, Man City vẫn vậy. Có khác biệt chăng chỉ là việc hai hậu vệ biên của họ rất khi dâng lên, thực hiện các bài chồng biên (overload) với hai tiền vệ cánh. Điều này hoàn toàn dễ hiễu khi Kolarov và đặc biệt là Sagna phải đối phó với Hazard hay Willian.
Sử dụng cả Sterling và Jesus Navas có lối chơi đơn giản là sử dụng tốc độ của mình để vượt nhằm tạt bóng vào trong, Man City cũng dễ dàng gây sóng gió được cho khung thành Chelsea.
Jose Mourinho đang gặp rắc rối
Đó là sự thật. Chelsea đang có một khởi đầu tệ hại nhất sau nhiều năm. Lần đầu tiên trong triều đại của Mou, John Terry phải rời sân khi còn lành lặn. Người ta hiểu vị thuyền trưởng của Chelsea đang bối rối đến mức nào. Bộ đôi Terry – Cahill đã chơi không tốt, nhưng nó xuất phát từ việc hai biên của Chelsea bị khai thác liên tục bởi đi bóng và pha bứt tốc rồi căng ngang dễ dàng của Sterling và Navas, điều mà Mourinho hoàn toàn có thể dự đoán từ trước.
Vẫn là 4-2-3-1, và vẫn là bài kéo các tiền vệ xuất phát ở cánh vào trung lộ. Thậm chí với Ramires, Chelsea có thêm một tiền vệ box – to – box có khả năng dạt cánh và xâm nhập trung lộ cực tốt. Ý đồ của “Người đặc biệt” là sử dụng tốc độ, khả năng rê bóng tốt của cả Willian và Hazard để đánh thẳng vào bộ đôi trung vệ có thừa sức vóc nhưng thiếu đầu óc là Kompany và Mangala.
Dù vậy, Mourinho quên rằng với cách chơi đó, cả Navas và Sterling dễ dàng được giải phóng khỏi nhiệm vụ phòng ngự ở cánh, trách nhiệm đó thuộc về Silva (ở trung tâm). Theo thống kê sau trận đấu, một mình Silva (trong vai trò tiền vệ tấn công), có tới 5 lần phạm lỗi, nhiều hơn bất cứ cầu thủ nào trên sân.
Và điều này đặt bộ đôi Ivanovic và César Azpilicueta vào các tình huống khó xử. Nhẽ ra Mourinho cần có những sự điều chỉnh hợp lý ở hai cánh, và gia cố lại tuyến tiền vệ đang “cố đấm ăn xôi” ở trung lộ, khi cả Fabregas và Hazard đều mờ nhạt.
Kết
Giây phút xuất thần mà Sergio Aguero đem lại chỉ như là một điểm nhấn, một chiếc đinh đóng trên quan tài của các nhà đương kim vô địch. Man City đã chơi tốt, nhưng không đến mức quá xuất sắc về mặt chiến thuật để có thể hạ Chelsea dễ dàng như vậy.