Solskjaer hay bất cứ HLV nào cũng hiểu nghề này bị đánh giá bởi kết quả. Ai quan tâm tới triết lý, lối chơi hay đào tạo trẻ khi bạn thắng? Và ngược lại, bạn phải nhận mọi trách nhiệm khi đội nhà thua.
Điều quan trọng nhất với thầy trò Solskjaer ở trận đấu đầu tiên giữa Man United và West Ham trong mùa này là họ thắng, chứ chẳng phải họ đã thoát chết thế nào với quả penalty được cứu thua phút cuối.
MU thắng, Solskjaer nói gì cũng được, người hâm mộ cực kỳ phấn khởi. Nhưng sự lạc quan đã biến thành cảm xúc tiêu cực khi sau 4 ngày, MU lại thua West Ham ở lần tái đấu tại Cúp Liên đoàn, đặc biệt là ở Old Trafford. Lần đầu tiên sau 5 năm, có tới 72.468 CĐV đã đến Nhà hát của những giấc mơ chỉ để xem một trận thuộc đấu trường phụ như này.
Nhưng cái họ nhận được là một mớ thống kê. Kiểm soát bóng 61%, dứt điểm 27 lần, 6 lần trúng đích? Ai quan tâm chứ? West Ham chỉ sút trúng khung thành Dean Henderson có 3 lần nhưng đã ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu.
Đừng bao biện với lý do MU chỉ tung ra đội hình B, West Ham cũng không dùng đội hình mạnh nhất của mình đâu. Nói về tâm thế, lẽ ra Quỷ đỏ càng phải quyết tâm ở sân chơi này mới đúng bởi cơ hội cho họ cạnh tranh danh hiệu rõ ràng lớn hơn ở Premier League hay Champions League. Với một người tay trắng vẫn hoàn trắng tay sau 3 năm như Solskjaer, ông thừa hiểu điều đó.
Nhưng MU đã thua. Chỉ 1 bàn cách biệt từ phút thứ 9 nhưng với hơn 80 phút còn lại, họ không gỡ nổi. Đó chính xác là sự thảm hại, không từ ngữ nào phù hợp hơn. Người hâm mộ thất vọng với kết quả đã đành, càng căm phẫn hơn khi nhìn vào thái độ thi đấu của những cầu thủ dưới sân.
Khó lòng phân biệt những người mặc chiếc áo đỏ kia bởi họ đâu có khác gì nhau: Lững thững, thờ ơ, vô trách nhiệm, mỗi người một phách. Đã nhiều năm trôi qua rồi mà không khí thi đấu vẫn quá tệ.
Những hình ảnh này của Man United lặp đi lặp lại dưới thời Solskjaer
Mùa hè vừa qua, MU đón thêm về những tân binh chất lượng. Người lạc quan hào hứng cho rằng chiều sâu lực lượng của Quỷ đỏ đã được cải thiện đáng kể bởi mỗi vị trí có ít nhất 2 ngôi sao. Nhưng thực tế, khoảng cách trình độ giữa đội A và đội B quá chênh lệch. Chuyên môn là một chuyện, tinh thần mới là vấn đề.
Điều này thực tế lại bắt nguồn từ Solskjaer? Vì sao? Vì khi bỏ Bruno Fernandes và Ronaldo ra, MU chính xác là như thế này. Họ không có bài vở, không mảng miếng, không có khả năng giành chiến thắng. Lối chơi tự phát dựa vào năng lực cá nhân được Solskjaer cổ xúy có quá nhiều hạn chế và chỉ thành công theo cách khó tin, bởi bằng một thứ ma thuật nào đó, Bruno không dính chấn thương nặng trong 2 năm qua.
MU có xu hướng thỏa hiệp với thất bại mỗi khi không có đủ nhân sự tốt nhất. Vậy chẳng lẽ đây là đội bóng của 1 hay 2 người? Có lẽ là vậy, để bù đắp cho sự thiếu hụt chiến thuật.
Trong trận đấu không thể đánh bại đội B của West Ham, Solskjaer vẫn miệt mài nói về tình huống Lingard bị phạm lỗi trong vòng cấm nhưng không được thổi penalty. Đúng, với tư duy con người của khoảnh khắc như lúc làm cầu thủ, Solskjaer vẫn chỉ trông chờ vào những tình huống đơn lẻ, thay vì cố gắng tạo nên những lớp lang có màu sắc cụ thể.
Thực tế thì như đã nói, Solskjaer có nghĩ ra được cái gì hay ho hay không thì cũng chẳng ai quan tâm, miễn là ông thắng. Nhưng thực tế cho thấy Solskjaer thua nhiều hơn thắng, nhất là ở các trận đấu quan trọng. Vậy thì hiển nhiên, những lời chỉ trích chẳng từ trên trời rơi xuống một cách vô lý.
Người đồng đội thân thiết một thời của Solskjaer là Paul Scholes không ngại nói thẳng, chất lượng cầu thủ của MU đã thu hẹp dần với các đối thủ trực tiếp. Nhưng khoảng cách giữa Solskjaer và Pep Guardiola, Juergen Klopp và Thomas Tuchel vẫn còn quá xa. Để thu hẹp, Solskjaer cần thắng, cần danh hiệu! Và như một sự châm biếm, vòng lặp thảm hại lại xuất hiện.