Anh và Tây Ban Nha đều đã phải xách vali về nước ngay sau vòng bảng. Một nỗi đau mà có lẽ phải còn lâu người hâm mộ mới có thể quên được. Nhưng cũng như cuộc sống, có những khi người ta phải trải qua những cơn đau quặn lòng thì mới tiến lên được…
Nỗi đau của Anh khác với nỗi đau của Tây Ban Nha. Việc Anh bị loại khiến cho người ta cảm thấy buồn nhiều hơn là sốc. Vì dù sao lực lượng của Anh đến đây cũng không thật sự mạnh. Nhưng nỗi buồn ấy chỉ là sự tiếp theo của cơn đau đã âm ỉ kéo dài nửa thế kỷ của người Anh. Họ chưa bao giờ thành công ở đấu trường quốc tế.
Nỗi đau ấy khiến người ta day dứt, nó như một cơn mưa kéo dài không ngớt. Cơn mưa ấy rất buồn, y hệt như cơn mưa ở Wembley cách đây 7 năm, vào cái đêm mà Anh không được dự vòng chung kết Euro 2008…
Tây Ban Nha đã phải xách vali về nước ngay sau vòng bảng. |
Còn với người Tây Ban Nha, World Cup 2014 như một quả đám trời giáng, đúng theo nghĩa đen của câu "từ trên trời rơi xuống". Vì Tây Ban Nha đến Brazil với một đội hình toàn năng và niềm tự hào đã thống trị thế giới suốt 6 năm qua. Thế rồi họ bị loại theo cái cách mà chả có ai ngờ tới. Như một thảm họa từ trên trời rơi xuống. Cú đấm ấy khiến cho người Tây Ban Nha choáng váng. Vì nó đấm vào lòng tự hào của các cầu thủ.
Anh và Tây Ban Nha có lẽ có một sự tương đồng nào đó không hề nhẹ. Cho đến trước năm 2008, Tây Ban Nha có lẽ chỉ xếp cùng loại với Anh. Họ đều có rất nhiều anh tài nhưng chưa bao giờ thành công ở trường quốc tế. Tây Ban Nha sau năm 2008 đã thay đổi. Vậy còn Anh? Bao giờ họ mới chịu đổi thay? Liệu họ có bị kích thích khi người bạn cùng tiến năm nào Tây Ban Nha đã vươn mình trở thành đội bóng số 1 thế giới?
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, dù đau thì đau lắm, dù là dai dẳng hay bất ngờ, thì cũng là lúc mà cả 2 đội tuyển này ngồi xuống và nhìn nhận lại mình. Người Anh cần thất bại này. Vì để họ nhận ra rằng những cầu thủ của họ, vẫn chỉ ở mức trung bình khá nếu so với thế giới. Họ cần thất bại này để quyết tâm làm lại bóng đá Anh, để thấy rõ những bất cập từ khâu đào tạo đến tổ chức giải vô địch quốc gia ở nước mình. Họ càng cần thất bại này, để cho các cầu thủ trút bỏ hoàn toàn cái ảo tưởng ngôi sao của mình, để lứa cầu thủ trẻ này trưởng thành hơn và dày dặn kinh nghiệm hơn.
Người Tây Ban Nha còn cần thất bại này hơn nữa. Có lẽ nếu không có cú đấm trời giáng ấy thì không biết bao giờ đội tuyển xứ bò tót mới nhận ra rằng: Thời của họ đã qua. Nó bất ngờ và sốc nhưng cực kì cần thiết. Nó có thể gây sốc cho các cầu thủ lúc đầu nhưng sau đó là một sự hồi tỉnh trong trí óc.
Thà đau một lần, thà chịu đựng những nỗi đau đớn cuối cùng này, để rồi lột xác tiến tới đỉnh vinh quang. Đau lắm, nhưng cũng đành chịu thôi…