Mourinho từng mỉa mai Wenger là chuyên gia thất bại, nhưng ở mùa giải năm nay, có lẽ Mourinho là kẻ thất bại còn đau hơn Wenger nhiều. Rời Real Madrid để tìm đến một CLB với mộng bá vương, cuối cùng cái mà ông ta nhận được chỉ những gì? Là chiến thắng 6-0 trước một đội hình què quặt 10 người của Arsenal, là cản bước Liverpool đến ngôi vương Ngoại hạng bằng một chiếc xe buýt 2 tầng, hay tiến đến bán kết cúp C1 bằng may mắn trước PSG…
Không, ông ta chẳng nhận được điều gì cả. Mùa giải này xem ra là vứt đi với ông rồi Mourinho ạ. Với cái quan điểm thực dụng “phản bóng đá” của ông thì những thứ trên chẳng có mục đích gì cho những danh hiệu phải không? Ông tự hào rằng đá đẹp làm gì khi không có danh hiệu thì những chiến tích trên có nghĩa lí gì cho ông vớt vát danh dự cái mùa giải này.
Atletico Madrid đã trừng trị Chelsea ngay trên Stamford Bridge.Thất bại toàn diện bằng lối đá đưa mình đến những danh hiệu, đau lắm không Mourinho? Phòng ngự tử thủ, đó cũng là chiến thuật nhưng người ta gọi nó là phản bóng đá. Ngoại trừ những Fan Chelsea thì khó ai không cưỡng lại cơn buồn ngủ loạt trận lượt đi giữa Atletico Madrid và Chelsea. Bóng đá ngoài việc đem đến những danh hiệu, chí ít nó cũng mang lại tính giải trí và thư giãn cho người xem. Đằng này, với Mourinho, ông ta chỉ quan tâm một vế. Cái thứ bóng đá mà Mourinho luôn tự hào đó, đã giết chết Chelsea ở cả Ngoại hạng lẫn Champions League.
Mourinho là kẻ thất bại còn đau hơn Wenger nhiều. Ảnh: Internet |
Có người bảo Mourinho là kẻ hai mặt, cũng đúng thôi. Còn nhớ sau trận hòa West Ham hồi tháng một, Mourinho ra sức chỉ trích cả trọng tài lẫn đội bóng cùng thành phố. Ông ta bảo rằng West Ham đã chơi thứ bóng đá thế kỉ 19, ông ta nhấn mạnh rằng đó là nỗi hổ thẹn của một CLB đang thi đấu tại Ngoại hạng Anh. Nhưng những gì Mourinho làm trong 2 trận đấu với Atletico Madrid và Chelsea có khác gì.
Quay lại chủ đề chính, Mourinho bảo vậy, đúng thôi, rõ ràng Wenger chưa bao giờ là chiến thắng Mourinho trong những lần đối đầu. Nhưng xin thưa, mùa này ông hơn gì Wenger? Ngoài Oezil là ngôi sao, Wenger nắm trong tay một đội hình với chất lượng chỉ ở mức trung bình so với những CLB lớn. Một mùa chuyển nhượng với cái giá hơn 40 triệu bảng cho Oezil là kỉ lục của Pháo thủ, nhưng cả mùa cũng chỉ thế mà thôi. Trong khi với những CLB mà Mourinho cầm quân, 40 triệu có lẽ quá tầm thường cho một mùa chuyển nhượng. Vậy mà Arsenal cũng có lúc cạnh tranh cho ngôi vương và đang hướng đến việc chấm dứt 8 năm không danh hiệu đấy. Chelsea vẫn xếp trên Arsenal đấy, vẫn còn cửa vô địch Ngoại hạng Anh, nhưng không biết còn ai dám tin vào chức vô địch cho Chelsea nữa không? Người ta nói, không vô địch là vứt, kẻ xếp thứ 2 chẳng bao giờ đáng được nhớ đến.
3 năm cầm quân ở Real Madrid, cái mà người ta biết đến Mourinho chính là những thất bại trước Barca ở những trận đấu loại trực tiếp ở cúp nhà vua, siêu cúp Tây Ban Nha hay bán kết cúp C1. Giờ đây, khi Mourinho rời khỏi Real, Ancelotti được tin tưởng cầm quyền. Và ông đã làm được những điều mà Mourinho chưa từng làm được cho một đội bóng được mệnh danh “dải ngân hà”. Giấc mơ Decima chưa bao giờ thực tế với Real đến như vậy. Ancelotti cũng đã dùng phòng ngự phản công để mang Real vào chung kết cúp C1, nhưng nó hoàn toàn khác với tư duy bóng đá của Mourinho. Khác như thế nào ư? Đầu tiên là khác về kết quả, sau đó là khác về cảm tình của giới mộ điệu bóng đá.
Mùa giải năm nay, tham vọng Chelsea đâu hề nhỏ. Nhưng những gì mà Mourinho mang lại thì hoàn toàn trái ngược. Ông chủ Abramouvich thích bóng đá đẹp, vậy Mourinho có phải là sự lựa chọn xứng đáng không? Với việc Mata được bán sang MU, Oscar đang mòn ghế dự bị hay Shevchenko và Michael Ballack trong quá khứ… có lẽ tỉ phú người Nga nên nghĩ lại về sự lựa chọn của mình nếu muốn có một Chelsea “Sexy football” thực thụ.
Mourinho xứng đáng với mọi chỉ trích hiện tại, người ta bảo “kẻ thắng là kẻ làm vua, chỉ có người chiến thắng mới có quyền lên tiếng”. “The Special One” – chắc chỉ còn là quá khứ thôi.