Khi bạn yêu ai đó bằng cả trái tim mình, bạn sẽ hoàn toàn tin tưởng người đó, dù cho có đôi lần người ta làm bạn đau lòng. Yêu một đội bóng cũng thế, bạn phải đánh cược tất cả hi vọng của mình cho những cầu thủ trên sân, hết mình cho những trận đấu, dù đôi lần họ làm bạn bật khóc.
Là một fan cuồng bóng đá, tôi có thể thức xuyên đêm để xem hết trận này đến trận khác, có thể ra quán coffee để hò hét cùng người khác bất kỳ đội bóng nào thi đấu, niềm hứng khởi khi xem bóng đá cũng không dành riêng cho một đội nào. Nhưng đội bóng khiến tôi cả tuần vui vẻ nếu chiến thắng, ủ rũ vài ngày nếu thua cuộc và tiếc nuối đến mấy ngày nếu kết quả hòa thì duy nhất chỉ có Arsenal. Ở Arsenal, tôi cảm nhận được một tình cảm khác, không phải tình yêu, vì có lẽ nó lớn hơn tình yêu.
Lần đầu tiên tôi biết xem bóng đá là năm 8 tuổi, ngày ấy không hiểu gì về bóng đá, cũng không biết thế nào gọi là bóng đá đẹp, tấn công quyến rũ… Ngày ấy chỉ vì ấn tượng cái sắc đỏ trắng mà cầu thủ đang mặc rồi yêu thích vậy thôi. Rồi lớn lên một chút, hiểu về bóng đá hơn một chút, tôi bắt đầu thích cái lối đá của Arsenal, thích cái dáng vẻ điềm đạm của người đàn ông đứng ngoài đường pitch, thích người đội trưởng đen thui mang áo số 4, nóng nảy và rất quyết đoán, vâng tôi là fan cứng của Vieira.
Ngày ấy, ấn tượng cái sắc đỏ trắng mà cầu thủ Arsenal đang mặc rồi yêu thích vậy thôi. Ảnh: Internet |
Họ nói Arsenal là một đội bóng không có tham vọng, HLV thì keo kiệt, cầu thủ thì chỉ toàn những cầu thủ tầm trung. Đúng vậy, Arsenal không phải là một đội bóng sẵn sàng vung cả đống tiền để mua những ngôi sao lớn, không có ông chủ là vua dầu mỏ để thoải mái chi tiêu, HLV cũng không phải là người dám mạnh tay để những đồng tiền lớn bay qua cửa sổ. Nhưng những điều đó không thể chứng minh được rằng Arsenal không có tham vọng. “Một trong những niềm vui của môn thể thao đồng đội chính là phát triển một đội ngũ đã chinh chiến cùng nhau trong một thời gian dài.” (Arsene Wenger). Những con người ở Arsenal, những cầu thủ trẻ, họ đã được thi đấu cùng nhau, tập luyện với nhau.
Arsenal không giống một đội bóng, đó giống như một gia đình, Emirates là ngôi nhà lớn. Và ở đó có bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc, hết lòng vì học trò, để rồi một mai khi đã “đủ lông đủ cánh”, họ lại bay đi tìm một bến bờ mới. Đã bao lần nước mắt của người hâm mộ đã rơi, biết bao lần tấm lòng của người thầy, người cha ấy đã đau đớn. Một cầu thủ quyết định ra đi, vì danh vọng, tiền tài hay những gì đại loại thế. Họ đã đến khi còn là một viên đá, và ra đi khi đã trở thành kim cương. Có đau lòng không? Đau lắm chứ, nhưng biết làm sao khi trái tim họ đã không còn dành cho Arsenal, họ cần một nơi khác, một bến bờ mà họ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Arsenal thì vẫn thế, mỗi mùa chuyển nhượng vẫn để fan như ngồi trên chảo lửa, rồi rốt cuộc cũng chẳng có ngôi sao nào cập bến, chỉ là những ngôi-sao-chưa-nổi-danh. Arsenal thì vẫn vậy, vẫn rất mỏng manh và có khi lép vế khi gặp những đội có lối đá rắn, những kịch sĩ trên sân cỏ hay những trọng tài ưa thiên vị. Arsenal vẫn thế, thiếu đi những cầu thủ hổ báo có thể tranh chấp một cách sòng phẳng với đối thủ, và có thể gây áp lực với trọng tài. Arsenal thì vẫn thế, vẫn phong độ chập chờn, trận thắng trận thua không lường trước được. Arsenal giống như một ẩn số, mà người ta càng cố giải lại càng thấy mình sai. Khi mà tất cẩ đều nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ thua thì họ lại vùng lên và chiến thắng một cách thuyết phục. Và có đôi khi, người ta nghĩ rằng họ sẽ thắng dễ dàng thì họ lại để hòa, thậm chí là thua.
Arsenal là thế, vẫn làm người ta tức giận, đôi làn làm người ta bật khóc, đôi lần làm người ta đau đớn. Nhưng những cảm xúc đó, đâu phải đội bóng nào cũng có thể mang lại…
Không giống một đội bóng, Arsenal giống như một gia đình. Ảnh: Internet |
Có người hỏi “Arsenal trắng tay thế sao mày vẫn thích?”. Thích à, ai nói tôi thích Arsenal chứ? Chỉ là mỗi cuối tuần không được xem Arsenal đá, trái tim như khô đi một tí, đầu óc hơi rỗng một tý, và con người hơi thiếu sức sống một tý. Ừ thì Arsenal vẫn trắng tay đấy, 8 năm rồi còn gì, cầu thủ sao mãi vẫn chưa trưởng thành? Họ cần thời gian, cần niềm tin của những Gooners, và những thứ đó, Gooners chẳng bao giờ thiếu.
“Một lời đề nghị gắn-với-tiền sẽ dễ dàng thuyết phục một khách hàng trung thành của một nhãn hàng cụ thể chấp nhận thay đổi lựa chọn, dù chỉ là dùng thử. Giá càng thấp con người càng dễ thay lòng. Nhưng với bóng đá thì không.” Đúng vậy, NHM không phải là những khách hàng, cái họ cần cũng không hẳn là danh hiệu, thứ họ cần là một trận bóng thực sự, một trận bóng với những cống hiến hết mình, những pha bóng đẹp mắt, những cầu chứ không phải những diễn viên sân cỏ, và đội bóng nào làm được điều đó, họ sẽ theo đội bóng ấy đến suốt cuộc đời.
Gooners luôn chỉ trích tại sao Giáo sư không đem về Emirates những ngôi sao thực sự, nhưng họ đâu biết rằng nếu Arsenal có những Cr7, Messi… thì Arsenal đâu còn là Arsenal nữa, nếu chính sách của Arsenal cũng thoải mái vung tay như những đội bóng khác, Giáo sư cũng thoải mái chi tiêu thì tình yêu trong họ dành cho Arsenal chắc gì đã còn.
Mỗi lần đi đường, thấy cái gì màu đỏ-trắng là ngoái cổ lại nhìn như một thói quen. Thấy ai đó mặc áo Arsenal tự nhiên trái tim cũng thấy ấm lạ thường. Yêu Arsenal không chỉ là yêu một đội bóng, còn là yêu cả những người có chung tình yêu lớn đó. Arsenal là một gia đình, mà dẫu cho các thành viên chẳng hề quen biết, nhưng nếu bất chợt gặp nhau trên phố, niềm vui sẽ dày lên 1 tẹo.
AFCSG là fan club Arsenal chuyên nghiệp đầu tiên mà tôi tham gia. Ở đó không hẳn chỉ tồn tại thứ gọi là tình yêu bóng đá, ở đó còn có tình bạn, tình anh em, niềm tự hào và những nghĩa cử cao đẹp.
AFCSG. Ảnh: Internet |
Lần đầu tiên tôi được đi offline là kỉ niệm AFCSG tròn 1 tuổi, lần đầu tiên off fan 1 đội bóng. Hơn 100 Gooners vs sắc đỏ trắng tràn ngập, trái tim như muốn vỡ òa. Những bạn Gooners đa tài cống hiến những tiết mục sôi động, và cả những clip ngắn làm sống dậy tình yêu Arsenal trong lòng mỗi Gooners, lần ấy tôi thực sự đã rất ấn tượng. không ngờ đi offline lại vui đến như thế. Và đằng sau những nụ cười của Gooners Sài Gòn, sau những tiếng vỗ tay hoan hô là biết bao vất vả, những nhọc nhằn và công sức mà các adm bỏ ra. Phải làm sao để buổi offline thật đặc sắc, vui vẻ và thật ý nghĩa? làm sao để các Gooners Sài Gòn gắn kết với nhau hơn? Những niềm vui của các bạn Gooners chỉ trong một buổi tối, nhưng khuất sau đó là cả một quá trình, công sức của biết bao người đã bỏ ra.
AFCSG không chỉ gắn kết mọi người bẳng những buổi offline độc đáo, các adm còn tổ chức những buổi đi từ thiện, mà qua đó, Gooners còn thấy được tình yêu thương giữa con người với con người. Rồi những giải đá bóng được tổ chức, những team bóng đá nhỏ thành lập. Mà đâu chỉ có nam mới đi đá bóng, những bạn nữ cũng có một team riêng. Họ hòa nhập với nhau, thân thiết với nhau, giống như gia đình vậy. Những tài năng âm nhạc cũng được toa sáng trong AFCSG Idol, qua đó ta mới thấy Gooners tài năng tới nhường nào, tự tin tới nhường nào.
Biết đến AFCSG, biết đến những adm nhiệt huyết như vậy tôi mới hiểu được rằng, có những con người không hề vị kỉ cá nhân, họ sẵn sàng bỏ công sức và thời gian vì một tình yêu chung là bóng đá. Họ không cần lợi nhuận, họ giống như những người anh, người chị những người đi đầu dẫn dắt để tạo nên một AFCSG chuyên nghiệp.
Hi vọng AFCSG sẽ còn tổ chức offline nhiều hơn nữa, để những trái tim Gooners xích lại gần nhau hơn. Chúng ta là ngôi nhà nhỏ, nằm trong ngôi làng lớn mang tên Gooners. Số lượng có thể ít hơn những ngôi nhà khác, nhưng nhiệt huyết thì chẳng bao giờ thua kém. Vì sao ư? Vì chúng ta là AFCSG…!!!
Sẽ có một ngày tôi không còn yêu Arsenal nữa, không vui mừng khi Arsenal chiến thắng, không đau khổ khi Arsenal thua cuộc, không tiếc nuối nếu Arsenal nhận kết quả hòa… Sẽ có một ngày tôi không còn hứng thú với những buổi offline của AFCSG nữa, sẽ không muốn hò hét cùng mọi người… Sẽ có một ngày tôi không ngóng xem Arsenal vào mỗi buổi cuối tuần… Và đó là ngày tôi không còn nữa…!!!