Những đối thủ không làm các cổ động viên thỏa mãn khi nghe tên sẽ tham dự giải đấu, giờ đều tỏ ra mình quá đủ mạnh để tới đây. Và U19 Việt Nam, với những tinh hoa đáng ngợi khen nhưng quá ít kinh nghiệm lâm địch, và đặc biệt là cách đá muôn lần như một đã không thể làm rực rỡ sân Thống Nhất bằng những chiến thắng.
Gần lối chơi, xa đẳng cấp
Nói đơn giản, tất cả những điểm mạnh gây chú ý và tạo cơn sốt nhất của U19 Việt Nam là kỹ thuật xử lý cá nhân và khả năng ban bật nhóm nhỏ, chấm hết. Đó là những kỹ năng chuyên môn mà các em được rèn giũa 6 năm trời. Sự rầm rộ của một chiến lược tân tiến, sự khác biệt đầy mới lạ trong cách chơi bóng, sự thất bại của các thế hệ đàn anh, sự văn minh trong thi đấu đã khiến các em giành được quá nhiều tình yêu và sự kỳ vọng từ người hâm mộ, khiến cho sức mạnh của đội bị đẩy lên hơi cao so với thực tế.
Xem U19 Nhật Bản đá với U19 Tottenham, người ta dễ dàng nhận thấy họ đá na ná như chúng ta vậy – thật ra là ngược lại thì chính xác hơn. Sự “ngang ngửa” tưởng tượng đó làm chúng ta cứ nghĩ mình đã tiến gần đến đẳng cấp hàng đầu châu Á với lứa cầu thủ JMG đầu tiên của bầu Đức. Nhưng chỉ khi giáp mặt thực sự, độ chênh lệch mới hiện ra quá rõ.
U19 Việt Nam còn thiếu linh động và sự biến hóa. Ảnh: Internet. |
Họ cũng khéo, nhưng biết dùng đúng chỗ, khoét vào hệ thống phòng ngự non nớt – dù bằng tuổi của ta. Họ hơn ta ở sức rướn, tốc độ, sức tì. Nhưng cái quan trọng nhất, họ hơn đứt ta về sự đồng bộ trong cả đội. Họ khi công thì biến hóa, hiểu ý, nhiều bài miếng được sử dụng nhanh, gọn, còn khi thủ thì hỗ trợ nhau liên tục, đánh chặn sớm, quyết liệt. Chúng ta, với những điểm mạnh như đã nói, gặp phải một đối thủ cũng có thứ ta có nhưng tốt hơn, đồng thời có cả thứ ta không có, thì thua là dễ hiểu. Còn thua đến tan nát, thì đó lại là câu chuyện về sự thiếu linh động, không biến hóa trong lòng U19 Việt Nam.
Nhìn xa một chút, chẳng phải nói gì to tát, ngay ở Đông Nam Á cũng có thể có những hàng thủ chặt chẽ, được tổ chức kỹ càng, áp sát nhanh và to khỏe. Chưa kể, các nước bạn cũng chẳng thiếu những miếng phản công thần tốc, cực kỳ thực dụng, đó mới chỉ là ở Đông Nam Á. Chúng ta có lẽ quá hời hợt và chủ quan khi bị mê hoặc bởi những pha bóng bắt mắt, mà quên đi nhiệm vụ tối cao của bóng đá là ghi bàn và ngăn không bị thủng lưới. Hãy nhìn cách U19 AS Roma liên tục giành 3 điểm, họ không xấu xí, họ chỉ quá khôn ngoan, tinh tế, lạnh lùng, họ tìm kiếm chiến thắng và có được nó hoàn toàn bằng năng lực thật, không hề có may mắn. Chúng ta thì chẳng cần chơi giống họ, nhưng thắng thì không sớm thì muộn cũng phải cần.
Khi điểm mạnh trở thành điểm yếu
Những thứ vốn là tinh hoa, là “bài tủ” làm nên “thương hiệu” U19 Việt Nam trong mắt những người hâm mộ quá khao khát cái gì đó mới mẻ, thì lại cũng có mặt trái của nó. Nôm na là, anh giỏi một cái gì đó và chỉ chăm chăm làm nó thì ai cũng biết anh sẽ làm gì, trừ khi cái tầm của anh vượt khỏi sự nắm bắt và ngăn cản, điều này không dễ. Barcelona từng chơi tikitaka suốt 5 năm, ai cũng rõ nhưng vẫn cứ thua, rồi thì một vài đội bắt bài được họ, cho đến năm ngoái, Bayern vùi dập họ 7-0 sau hai trận bán kết. Đó là cái giá lớn của việc chỉ giỏi làm mỗi một cách mà không có cách làm nào khác, mặc dù đúng là khi chưa bị “tóm gáy” thì sẽ rất thăng hoa.
Điểm yếu còn nhiều là chuyện không thể chối cãi, tin tưởng và động viên nhưng thực tế sau cùng U19 VN vẫn phải ngồi lại với nhau để cải thiện. Ảnh: Interent. |
Vẫn về Barca, quá tự tin và phụ thuộc vào khả năng phối hợp nhỏ cũng như kỹ thuật riêng của từng người, quá tự tin vào việc có thể giữ nhiều bóng, nếu những ưu thế ấy bị vô hiệu hóa, Barca không thể tìm đâu những cú tạt bóng đánh đầu, những pha cày ải dùng sức, những cú sút xa búa bổ hòng thay đổi tình hình. Thêm nữa, hàng thủ ít phải chống đỡ và chịu sức ép của họ cũng lộ ra sự yếu kém rõ rệt nếu đối phương công phá đủ mạnh. Đến Barca còn thế, đẳng cấp của U19 Việt Nam còn kém đó xa lắm lắm, nhưng giới hạn gặp phải thì khá giống nhau.
Không chỉ hơi “rập khuôn”, thiếu các miếng đánh dứt khoát, đột ngột, đa dạng, U19 Việt Nam còn một điểm yếu không nhỏ nằm ở thể lực. Sức mạnh cơ bắp ta đã thua kém, cả sức bền để chơi 90 phút ta cũng thua luôn. Những đường đan lát của ta nếu để ý kỹ thì chỉ là trong nhóm nhỏ, mang tính giữ bóng trong một khu vực, độ liên kết trong cả đội còn xa mới bằng U19 Nhật Bản. Họ có thể chuyển từ thủ sang công hoặc ngược lại rất mau chóng, bóng từ góc sân này có thể được chuyển tới góc sân kia rất chính xác, hợp lý, chứ không bị bó hẹp tầm nhìn. Chúng ta thì chỉ chăm chú vào trái bóng theo một hướng nhất định, tìm mọi cách để phối hợp đoạn ngắn, những quả tạt, căng ngang, sút xa là quá hiếm hoi hoặc không thuần thục, trong khi những pha đột phá thường đâm vào chỗ tối khi hàng thủ đội bạn cảnh giác và bọc lót tốt hơn ta rất nhiều.
Đẳng cấp không thể nào giống như phủ tấm khăn lấp lánh lên trên khúc gỗ. Chúng ta buộc phải đi từ từ, dần dần, đầy đủ. Điểm yếu còn nhiều là chuyện không thể chối cãi, tin tưởng và động viên nhưng thực tế sau cùng vẫn phải ngồi lại với nhau để cải thiện. Chắc hẳn HLV Graechen Guillaume sẽ quyết tâm cùng các họ trò đổi thay để tiến bộ sau những dịp cọ sát quý giá như thế này. Còn những người hâm mộ, người đúng mực, người quá đà, người săn vé bằng được rồi bỏ về khi thua, người vẫn yêu thương đến giây phút cuối, đó là đặc quyền của họ, chẳng nên để ảnh hưởng đến nhận thức của các cầu thủ về khả năng thực sự của chính mình.