Sau nhiều năm thoái trào, bóng đá Bỉ có quyền tự hào với hành trình của mình tại World Cup 2014. Họ đã trở lại top 8 đội mạnh nhất thế giới trong một cuộc chơi ngắn hạn, trình làng những gương mặt giàu tiềm năng, mầm mống của những đội hình, những thế hệ xuất sắc trong tương lai gần kế tiếp. Tuy vậy, so với những gì người ta hình dung trước giải về một chú “ngực ô đội lốt Quỷ”, thì tuyển Bỉ chưa gây được thật nhiều ấn tượng.
Nhiều sao không có nghĩa là đá hay
Marc Wilmots có một lực lượng được cho là top đầu khi ông công bố danh sách triệu tập. Tuy không thể sánh bằng những Brazil, Tây Ban Nha, Đức, Argentina, song nguồn lực của tuyển Bỉ thậm chí còn hơn những ông lớn như Italia và Hà Lan, nếu ta nhìn vào phong độ, danh tiếng hiện tại của các cầu thủ, cũng như chiều sâu, độ dày có trong tay các nhà huấn luyện.
Bỉ đã có một mùa World Cup nhiều may mắn. Ảnh: Internet |
Về thành tích tại giải, đó là tổng hợp của rất nhiều yếu tố, thực lực có, và may mắn có. Bỉ có thể vào đến vòng 8 đội, có thể khiến Argentina thắng được cũng không dễ dàng, song tính thuyết phục, lôi cuốn trong cách chơi của đội bóng áo đỏ có lẽ còn thua khá nhiều những đội cùng bị loại ở tứ kết hoặc bị loại trước đấy, ví dụ như Pháp, Colombia, Costa Rica, Mexico, Chile, Ghana, Algeria ... Các đội kể trên đều để lại trong lòng khán giả những dấu ấn khó quên theo cách của riêng mình. Họ có những ngôi sao thăng hoa nổi bật như Benzema, James Rodriguez, Alexis Sanchez, hoặc có chiến thuật tập thể hợp lý, thông minh, ăn ý, hoặc có tinh thần chiến đấu đáng khen ngợi. Bỉ thì hầu như không gây ấn tượng lắm bằng bất cứ yếu tố nào trong số đó.
Chặng đường của Bỉ đến với tứ kết không gặp nhiều vật cản lớn, không gặp những đội có lực lượng ngang ngửa với họ, cho đến lúc đụng phải Argentina. Tuy nhiên, với những đội yếu hơn, Bỉ đều chỉ thắng chật vật với những tỷ số sát nút, qua một số pha ghi bàn mang tính tình huống của một số cá nhân, không hề đáng sợ ở khả năng triển khai bóng nhuần nhuyễn, đa dạng. Đến khi phải dùng “thuốc thử liều cao”, Bỉ tỏ ra bế tắc, vô hại trước hàng thủ Argentina. Họ luôn phải đuổi theo đối phương trong suốt trận đấu để tìm bóng, các cầu thủ tấn công chơi lạc lõng, tách biệt, tự phát. Chẳng có lấy một miếng đánh mang tính đột biến nào, và thứ duy nhất tạo cảm giác Bỉ uy hiếp khung thành đối phương chỉ đến từ các quả tạt cánh.
Những cái tên sáng giá của Bỉ đều chìm nghỉm. Với những người càn lướt tốt ở biên và những người chơi đầu giỏi, nếu ngay từ đầu họ chỉ làm một việc nhàm chán là nhồi bóng bổng, cắm Lukaku hay Fellaini đánh đầu thì tác dụng có khi còn đáng kể hơn thứ bóng đá mà họ đã cố làm, nó rất chơi vơi và ngột ngạt. Giải đấu này cũng cho chúng ta cái nhìn chính xác hơn về Eden Hazard, còn lâu lắm anh mới được như báo chí tung hô, về một “Ronaldo mới”, hay “siêu sao có tiềm năng giành QBV”. Tố chất thủ lĩnh, dẫn dắt ở Hazard là không có, anh cũng mang đầy hạn chế về sức vóc, thể lực để xuyên phá những hàng thủ chắc chắn, không thua mình về đẳng cấp. Cách dùng người của Marc Wilmots cũng chỉ xoay quanh một số nhân tố mà ông cảm thấy an toàn, nhiều người không được trao cơ hội, và người được trao thì lại khiến Bỉ đá như chấp người suốt nửa già trận tứ kết, đó là tiền đạo 17 tuổi Origi.
Hẹn gặp lại Quỷ đỏ
Thế hệ với những Hazard, Lukaku, Courtois, De Bruyne, Kompany, Januzaj thực sự là “thế hệ vàng”, là dấu hiệu cho thấy ánh sáng đang dần trở lại với bóng đá Bỉ. Nhưng rõ ràng, để nhào nặn và biến những tài năng ấy thành một đội tuyển xuất sắc không phải chuyện đơn giản. Còn nhớ trước đây, Bỉ từng cùng với Hà Lan tạo nên một “cặp đôi láng giềng” quái kiệt, khiến mọi đội bóng phải ngán ngẩm ở các giải đấu lớn, được nhắc đến đầy tôn trọng với biệt danh “Những chú Quỷ đỏ”. Nhưng ở World Cup 2014 này, nếu từng trận đấu của Hà Lan đều thể hiện phong cách tập thể sắc nét, sự uyển chuyển, khôn khéo của huấn luyện viên, thì Bỉ chưa làm được điều đó, cho dù nhìn bên ngoài họ còn có nhiều ngôi sao hơn cả đội bóng của Van Gaal.
Sở hữu dàn sao hùng hậu nhưng kinh nghiệm chinh chiến tại đấu trường lớn còn quá non khiến "Quỷ đỏ" dễ dàng gục ngã trước những "gã khổng lồ" thật sự. Ảnh: Internet |
Bóng đá là quá trình nhưng đôi khi bị định đoạt bởi khoảnh khắc. Những khoảnh khắc có thể đưa những cuộc hành trình theo những hướng khác hẳn, có thể đưa chiến thắng đến với một đội và thất bại đến với một đội khác. Tuy nhiên, quá trình giúp chúng ta biết chính xác những gì đã diễn ra chứ không chỉ là kết quả sau cuối, vì nhìn chung, kết quả chỉ khẳng định giá trị ở một thời điểm, còn màn trình diễn thực sự mới mở ra tầm nhìn, định hướng dài lâu.
Nếu nói “đỏ” thì Bỉ đã đỏ rồi, họ đã rơi vào một bảng đấu dễ hơn đa số các bảng khác, không gặp ông lớn ở vòng hai, và luôn đi tiếp nhờ những cách biệt mong manh. Nhưng nói là “Quỷ” thì họ chưa phải, nanh vuốt cũng có đấy nhưng mỗi thứ một nơi, thân hình to lớn đấy nhưng điều khiển chưa thuần thục. Họ có vẻ nguy hiểm, khủng khiếp nếu nhìn từ xa, nhưng khi lại gần thì “con Quỷ” cũng chưa phải dữ dằn, cương mãnh gì cho lắm.
Chắc rằng, thời gian tới bóng đá Bỉ sẽ còn phát triển hơn nữa. Hãy nhớ là họ chỉ vừa trở lại bộ dạng mạnh mẽ chưa lâu, đã vắng bóng ở những thử thách đỉnh cao cả chục năm rồi. Tương lai của họ đầy hứa hẹn, và sẽ chẳng ai ngạc nhiên nếu họ vươn tầm thành một ứng cử viên vô địch tại EURO 2016. Khi ấy, những chú Quỷ có lẽ cũng đã kịp thức tỉnh hoàn toàn, chinh phục những cái đích lớn bằng vị thế kẻ mạnh, chứ không còn là ẩn số, ngựa ô, hay cái gì tương tự nữa.