Những tranh cãi thường nhắm vào người ở vị trí cao nhất – năm nay là Ronaldo. Người ta lập tức quên đi rằng Ribery không chỉ chịu thiệt thòi trước Ronaldo, bởi nếu không có Ronaldo thì Messi mới là người giành QBV chứ không phải “gã mặt sẹo” .
Tại sao Messi đứng thứ hai?
Câu hỏi này cũng như câu hỏi tại sao Ronaldo giành QBV vậy. Thật ra, nếu chỉ dùng lý lẽ thông thường, so sánh từng chút về thực tế diễn ra, về những kết quả nhìn thấy bằng mắt, chúng ta sẽ luôn luôn thắc mắc. Mỗi người trong số 3 ứng viên cuối cùng đều ghi điểm theo những cách riêng, và trong sự đánh giá, trong tâm trí những người bầu chọn ở thời khắc họ hoàn tất lá phiếu, số lượng những người ấn tượng với Ronaldo nhỉnh hơn hai người còn lại, chỉ đơn giản là vậy.
Quay trở lại với chuyện Messi giành QBB. Lý do gì khiến anh đứng cao hơn Ribery nếu không phải những mối thiện cảm đã mặc định, thương hiệu đã ăn quá sâu vào trí não các đồng nghiệp và giới truyền thông? Mùa giải 2012-2013 chứng kiến thất bại kỷ lục của Barca – đội bóng có lẽ vẫn coi mình là mạnh nhất hành tinh cho tới lúc đó, một kỷ lục ở vòng bán kết khi nhận 7 bàn thua mà không có một bàn danh dự nào. Tâm lý buông xuôi thậm chí thể hiện ngay cả ở sân nhà Nou Camp, Messi thì hoàn toàn biến mất, trước khi ngồi giữ chân trên băng ghế dự bị. Ngược lại, phía bên kia là sự tung hoành của Ribery cùng các đồng đội, cày nát hàng thủ chống cự yếu ớt của Barca. Còn về cuối năm, Messi lại dưỡng thương một thời gian dài trong khi Ribery vẫn đều đều thi đấu và tỏa sáng.
Mọi thứ đã an bài rồi ribery à! Ảnh: Internet |
Chúng ta không thể nói Ribery “giỏi hơn” Messi, rõ ràng Messi ở một đẳng cấp khác. Tuy nhiên, nội trong năm 2013, những cống hiến của Ribery cho tập thể là đều đặn, thuyết phục, có thành quả to lớn hơn nhiều lần so với M10. Đúng là do Bayern mạnh hơn Barca, nhưng nếu tách riêng cá nhân khỏi tập thể, thì QBV chẳng cần bình bầu làm chi nữa, luôn có những người mà kỹ năng chơi bóng chưa bằng nhưng nỗ lực và hiệu quả của họ lại lớn hơn. Arsene Wenger nói chẳng sai, những danh hiệu cá nhân kiểu này chẳng bao giờ công bằng, chính xác tuyệt đối trong một môn thể thao tập thể như bóng đá, nó có thể thúc đẩy các màn trình diễn đơn lẻ, nhưng không có nghĩa sẽ giúp đội bóng cũng có thành công tương tự.
Tại sao Messi đứng thứ hai? Có lẽ trước khi đòi chân lý từ CR7, Ribery phải đòi QBB từ Messi trước đã. Nhưng dĩ nhiên, mọi thứ đã an bài.
Vì đó là QBV
Quả Bóng Vàng cần một gương mặt đại diện đủ tầm, cần một thương hiệu lớn, một biểu tượng của năm, người được số đông quý trọng và ghi nhớ. Ý nghĩa truyền thông của nó là không hề nhỏ, suốt bao năm nay nó vẫn thuộc về những cầu thủ thần tượng, luôn giành cho những cái tên sáng láng, những người mà sự xuất sắc cũng như hình ảnh tốt đẹp của họ có ảnh hưởng lớn với số đông người hâm mộ, thông qua những giải đấu quan trọng.
Danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất Châu Âu là phần thưởng xứng đáng cho những cống hiến của Ribery. Ảnh: Internet |
Trước CR7 hay Messi là những Kaka, Ronaldinho, Luis Figo, Zidane, Canavaro, Nedved, Ronaldo de Lima, Michael Owen, Shevchenko… với QBV châu Âu. Hay nếu xét trên giải “Cầu thủ xuất sắc nhất năm của FIFA” thì cũng gần y như vậy, nhưng không có Nedved hoặc Shevchenko. Có thể thấy, QBV châu Âu với thể thức bình chọn cũ từ phía các nhà báo, phóng viên cho kết quả sát thực, bao hàm hơn tính theo từng năm, trong khi giải thưởng của FIFA hơi nghiêng về danh tiếng và sự xuất chúng, nổi trội quen thuộc của cá nhân cầu thủ. Sự hợp nhất hai giải không hề giúp nó công minh, chuẩn chỉnh hơn. Song dù thế nào, những cái tên vừa nêu ở trên đều có gì đó “hơn” so với Ribery của hiện tại.
Ribery chẳng có gì đặc biệt giữa đám đông những ngôi sao, anh chưa bao giờ là một biểu tượng. Tên anh chỉ được xướng lên như một cách ghi nhận thành quả của tập thể Bayern. Ở tuyển Pháp, Ribery chưa khi nào là đầu tàu hay chỗ dựa, ngắn gọn thì anh bừng sáng ở đội bóng thăng hoa, và nhạt nhòa ở đội nào không được như thế. Ribery không phải thủ lĩnh, không phải người không thể thay thế, càng không đủ tầm để phủ mình lên tất cả tinh thần cũng như chiến thuật của toàn đội.
Những người từng giành QBV đều xuất chúng, là tâm điểm nổi bật hẳn lên của đội bóng, ngay cả Canavaro cũng là một đội trưởng mẫu mực của tuyển Ý, với thâm niên nằm trong nhóm các trung vệ số một, và thứ anh có được lại là World Cup – trong một năm Italia không hề được xem là ứng cử viên sáng giá. Thêm vào đó, Ribery chỉ thu hút báo giới nhiều nhất sau những vụ scandal đầy bôi bác, vẻ mặt hung tợn và nhân cách chẳng có gì để lấy làm thiện cảm của anh khiến QBV càng xa tầm với.
Cuối cùng, nói bất công cho Ribery cũng được, tránh CR7 lấy mất QBV của anh còn Messi lấy luôn cả QBB cũng không phải là vô lý. Tuy nhiên, đã đến lúc người ta có hình dung thực tế hơn về QBV, thay vì coi nó như một thước đo được kẻ vạch theo từng milimet. Dù gì, chốt lại, đành chấp nhận rằng QBĐ cũng là chiến tích không tồi với một cầu thủ ở đẳng cấp của Ribery.