Chuyện bên Tàu xa xưa, Hàn Tín là nguyên soái dưới trướng Lưu Bang. Một lần Lưu hỏi Hàn là mình có thể nắm bao nhiêu quân, Hàn rằng Lưu chỉ có thể nắm tối đa 10 vạn quân. Lưu mỉm cười cho thế cũng nhiều, rồi hỏi Hàn có thể lãnh đạo bao nhiêu quân, Hàn đáp: càng nhiều càng tốt. Vậy rõ ràng Hàn Tín cho mình tài hơn Lưu Bang rồi. Mà quả thật như thế, trong cuộc chiến Hán – Sở, Lưu Bang bị Hạn Vũ đánh cho tan tác mấy lần, còn Hàn Tín lại ép chết Hạn Vũ tại Cai Hạ, dù binh lực trong tay của Hàn lúc nào cũng ít hơn của Lưu. Vậy mới biết, tài năng của người chủ soái là tối quan trọng, chứ không phải cứ quân số đông là được…
Đó là chuyện bên Tàu, bây giờ chúng ta nói chuyện bên Tây, về các vị HLV trong môn thể thao vua. Thời còn tại vị ở Etihad, HLV Mancini của Man City luôn kêu ca rằng lực lượng của mình mỏng (nhất là hàng công), không thể cạnh tranh ở Champions League, nên muốn tăng cường thêm nhiều tinh binh nữa, phải chăng đó là giải pháp sẽ đảm bảo thành công cho Man City? Để trả lời câu hỏi này chúng ta thử điểm qua những con người mà Mancini đang có, đó là Sergio Aguero, Carlos Tevez, Edin Dzeko và cả Mario Balotelli nữa. Có thể nói đây là một trong những hàng công mạnh nhất Châu Âu, không có nhiều đội bóng mà quy tụ 4 tiền đạo xuất sắc như vậy, thế nên việc Man city dù là ĐKVĐ Primier League vẫn như kẻ học việc tại sân chơi châu lục, nguyên nhân của nó phải xem lại, do thiếu lực lượng hay bản thân HLV Roberto Mancini chưa đủ sức lèo lái con thuyền Man xanh ra biển lớn? Và số lượng cùng chất lượng cầu thủ sẽ quyết định tất cả hay sự thành bại của đội bóng phụ thuộc vào tài thao lược của các HLV? Chúng ta thử nêu ra một vài dẫn chứng sau….
HLV Mancini và Mourinho. Ảnh: Internet. |
2 mùa bóng trước, ai cũng biết lực lượng Man xanh hơn hẳn Man đỏ, và sự tương quan sức mạnh đó thể hiện qua việc Mancini đã đánh bại Sir Alex trong cả 2 cuộc đối đầu trong đó có chiến thắng hoành tráng 6-1, nhưng trong suốt cuộc đua đường dài, Man City chỉ vượt lên ở những giây cuối cùng, nói vui theo dân gian là địch chết ta cũng bị trọng thương. Người ta có thể tung hô chiến công lịch sử của Man city, nhưng Sir Alex xứng đáng với những lời tán dương đẹp đẽ nhất. Ông đã biết liệu cơm gắp mắm, sử dụng cực kỳ hợp lý những con người mình đang có (kém hơn hẳn đối thủ) để kéo cuộc đua đến giây phút cuối cùng. Đó chính là tài thao lược của Sir Alex. Mùa sau, Man United cũng chỉ cần thêm Van Persie là vô địch, trong khi Man city dù mua hàng tá cầu thủ vẫn xếp sau.
Cũng liên quan đến Mancini, còn nhớ khi Juventus và AC Milan…bị liên quan đến Calciopoli năm 2006, Inter Milan là đội hưởng lợi, họ thu nạp rất nhiều tinh binh đào tẩu từ các đối thủ, và bắt đầu xây dựng đế chế xanh đen ở đất nước hình chiếc ủng. Suốt nửa thập kỷ sau đó, Inter dường như không có đối thủ ở giải quốc nội, nhưng khi ra đấu trường Champions League, họ vẫn thảm hại (kém hơn cả AC Milan, dù là đội hình già nua nhưng AC đã vô địch năm 2007), vẫn mang tiếng là khôn nhà dại chợ. HLV của Inter thời gian đó là Roberto Mancini. Cũng như bây giờ, ông được quyền mua sắm khá thoải mái, và ông không ngừng tăng cường lực lượng (Zlatan Ibrahimovic chẳng hạn) nhưng Inter vẫn không lên tới đỉnh Châu Âu. Jose Mourinho thay Mancini, và rồi thành công cũng đến (2010) với nguồn nhân lực không khác là mấy so với những gì Mancini từng có.
Sir Alex và những thành công vang dội tại M.U. Ảnh: Internet. |
Đang nói về Mourinho, chúng ta ngược thời gian về lại thời điểm mùa bóng 2003-2004 khi Người đặc biệt còn đang tại vị ở FC Porto (Bồ Đào Nha). Cùng với những học trò gần như vô danh, Mourinho đã khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ và bái phục khi đưa Porto vượt qua các đại gia sừng sỏ để lên ngôi tại Champions League. Năm sau ông cập bến Stamford Bridge và nhanh chóng giúp Chelsea ngự ngai vàng Primier League sau 50 năm mòn mỏi đồng thời biến Chelsea thành một thế lực đối trọng với Manchester United. Thế giới bắt đầu biết đến một nhà thao lược đại tài.
Ở Chelsea còn một câu chuyện đáng để đem ra xem xét. Đó là việc Andre Villas Boas làm HLV cho Chelsea sau thành tích vô địch Europa League cùng FC Porto. Nhưng “Mourinho đệ nhị” này nhanh chóng rời Stamford Bridge sau vỏn vẹn 9 tháng. Roberto Di Matteo lên tạm quyền, xin nhấn mạnh chỉ là tạm quyền mà thôi. Nhưng vị HLV tạm quyền ấy đã mang về phòng truyền thống của Chelsea thêm chiếc cúp FA và đặc biệt là danh hiệu Champions League. Cũng những con người đó nhưng Di Matteo đã làm được điều mà Villas Boas không làm được.
Một trận bóng đá là cuộc chơi của 22 cầu thủ trên sân, 2 vị HLV và có cả trọng tài (vì quyết định của trọng tài có thể làm thay đổi kết quả trận đấu) nên để chiến thắng cần nhiều yếu tố kể cả sự may mắn. Nhưng thiết nghĩ vay trò của một HLV là quan trọng nhất, đặc biệt trong những cuộc đua đường trường, tài thao lược của các ông thầy sẽ quyết định thành bại của đội bóng.