Với chiếc thẻ đỏ có phần non nớt trong trận đấu với West Ham, Rooney đã phải lãnh án treo giò 3 trận, qua đó bỏ lỡ tất cả các trận đấu quan trọng trong tháng 10 của M.U tại Premier League. Và thêm một lần nữa, Rooney trở thành vấn đề được giới truyền thông mổ xẻ, câu hỏi đặt ra rằng liệu ngôi sao của Tam sư có xứng đáng với vai trò một người đội trưởng của các nhà vô địch vĩ đại nhất nước Anh khi mà hành động thiếu chín chắn của R10 vừa qua đã đẩy bầy “Quỷ đỏ” vào hoàn cảnh khó khăn gấp bội trong bối cảnh họ cũng đang thiếu hụt nhân sự vì cơn bão chấn thương hoành hành?
Lật lại lịch sử Manchester United, trong 41 năm qua Sir Bobby Charlton đã nắm giữ kỷ lục săn bàn của”Quỷ đỏ” với tổng cộng 249 bàn thắng ghi được. Trong màu áo Tam sư, cũng chưa ai vượt qua được huyền thoại người Anh về khoản này, kỷ lục ghi bàn nhiều nhất cho đội tuyển quốc gia với 49 bàn thắng của Sir Bobby Charlton đã tồn tại suốt hơn 44 năm.
Gary Lineker đã suýt chút nữa san bằng được thành tích này của Sir Bobby vào năm 1992, thậm chí chân sút lừng danh của Leicester City còn có cơ hội rất tốt khi được thực hiện một quả penalty trong trận gặp Brazil mà nếu thành công ông sẽ đứng ngang hàng với Bobby Charlton. Nhưng không, Lineker đã bỏ lỡ và giới hạn của ông dừng lại ở mức 48 bàn thắng cho Tam sư. Khi được hỏi về sự kiện này, Charlton cho biết rằng: “Tôi thực sự không cảm thấy khó chịu, cho đến khi Lineker không thể [san bằng thành tích]. Và sau đó tôi nghĩ rằng, đó là một điều tốt đẹp bởi tôi vẫn có thể đứng đây và nói tôi ghi nhiều bàn thắng cho đội tuyển Anh hơn bất cứ ai. Thành thật, tôi cảm thấy mình không thoái mái nếu như cậu ấy đạt được thành tích đó.”
Sự thực, các cầu thủ thường tỏ ra bình thản và thậm chí khích lệ lớp hậu bối trong việc phá kỷ lục của mình. Nhưng qua lời tâm sự của Charlton, chúng ta có thể hiểu rằng không ai muốn chiến tích lẫy lừng của họ bị xô đổ một chút nào. Bởi đây là niềm tự hào cũng riêng từng cá nhân, một hồi ức đẹp trong sự nghiệp chơi bóng của họ.
Tuy nhiên trong vài mùa giải tới, rất nhiều khả năng Sir Bobby sẽ bị vượt mặt bởi một người đang đi trên bước đường huyền thoại giống như ông. Không ai khác đó chính là tân đội trưởng Wayne Rooney của bầy “Quỷ đỏ”. Hiện tại, ngôi sao 28 tuổi đang có được 219 bàn thắng cho United, và 41 bàn thắng cho đội tuyển Anh. Niềm hy vọng sáng giá sẽ vượt qua Charlton ở hai cấp độ câu lạc bộ và tuyển quốc gia.
Nhưng có vẻ như trước sự hiện diện của hàng công đầy ắp những ngôi sao mà Louis van Gaal đã đổ tiền tấn vào TTCN mùa hè để mang về Old Trafford. Có nhiều người bắt đầu đánh giá thấp vai trò của Wayne Rooney. Không ít quan điểm được ra anh không thích hợp làm đội trưởng của M.U thậm chí không xứng đáng với vị trí chính thức trên sân. Liệu có phải chăng một bộ phận các fan hâm mộ United cũng đồng tình với các ý kiến trên?
Thẻ đỏ của Rooney trước West Ham cuối tuần trước thành điểm xuất phát của nhiều luồng dư luận. Dù vậy khoan hãy “kết án” số 10 của United mà chúng ta hãy xem trước anh những con ngưỡi vĩ đại của “Quỷ đỏ” cũng trải qua những gì. Đội trưởng thành công nhất trong lịch sử của M.U, Roy Keane từng nhận 11 thẻ đỏ trong suốt 12 năm chơi bóng tại Old Trafford. Hay người tiền nhiệm của Rooney, Nemanja Vidic cũng lãng tới 6 thẻ đỏ trong gần 9 mùa giải trong màu áo United. Trong khi thẻ đỏ của Rooney ở vòng đấu vừa qua chỉ là tấm thẻ đỏ của R10 lần đầu tiên sau 5 năm và thứ tư trong một thập kỷ chơi bóng tại Nhà hát của những giấc mơ. Nếu quan sát một cách kĩ càng, chúng ta thấy rằng pha phạm lỗi của Rooney là hoàn toàn cần thiết bởi nó giúp “Quỷ đỏ” thoát khỏi một pha phản công nguy hiểm, chứ không phải hành động “ngu ngốc”, nóng nảy nào của đội trưởng M.U.
Có lẽ lý do đơn giản nhất khiến Rooney chưa thể được tôn sùng như một vị thánh là nhiều người nghi ngờ về lòng trung thành của anh đối với câu lạc bộ. Bởi Rooney không chỉ một lần mà đến hai lần đòi rời khỏi United. Năm 2010, anh nộp đơn yêu cầu ra đi nhưng rút lại sau đó. Chỉ vài năm sau, Sir Alex Ferguson khẳng định rằng Rooney đã một lần nữa “làm loạn” vào năm 2013.
Chính điều này đã tạo nên mối căng thẳng giữa Rooney với một bộ phận các fan United. Và nó có nguy cơ trở thành vật cản để Rooney không được đặt trong đền thờ các cầu thủ vĩ đại của M.U cùng với Eric Cantona, George Best, Denis Law, Bryan Robson và Ryan Giggs. Nhưng hãy xem lại quá khứ một lần nữa, không phải những cái tên lừng lẫy kể trên không từng dính chàm như hậu bối Rooney.
Denis Law ra yêu sách đòi tăng lương vào những năm 1960 và từng có tên trên TTCN. Eric Cantona trong khi thực hiện một lệnh cấm thi đáu 8 tháng bởi “song phi” vào một fan hâm mộ Crystal Palace cũng đòi ra đi vào năm 1995. Còn đặc biết với George Best, thậm chí ông không cần phải nói lời nào, chỉ đơn giản George Best tuyên bố giải nghệ, dù ông mới 26 tuổi, chạy trốn sang một bãi biển ở Tây Ban Nha và trở lại 12 ngày sau đó. Thời ấy, chẳng ai thấy sốc khi báo chí đưa tin ngôi sao George Best tuyên bố giải nghệ. M.U còn xem đấy là hành động vô kỷ luật, đưa Best vào danh sách cầu thủ cần bán với giá 300.000 bảng.
Vậy đã đủ để công bằng với Rooney? Chắc chắn các fan hâm mộ United sẽ chưa quên được ai là người ghi bàn vào lưới Arsenal ghi chỉ mới 16 tuổi. Hay cú hat-trick ra mắt “Quỷ đỏ” trước Fenerbahce tại Champions League. Đã có thời điểm, người ta tin rằng với Rooney, tuyển Anh sẽ vô địch Euro 2004. Rooney là một thần đồng, thiên tài hiếm có của bóng đá xứ sở sương mù. Phải chăng anh phải nhận nhiều thị phi chỉ vì Tam sư luôn lỗi hẹn với vinh quang. Và anh không bao giờ phát triển đến mức “đỉnh” của “đỉnh” như Cristiano Ronaldo hay Lionel Messi?
Vào tháng 8 năm 2004, Rooney ký hợp đồng với M.U và cho đến nay anh giành được 5 danh hiệu Premier League, 1 Champions League, 1 Club World Cup và 2 League Cup trong một thập kỷ cống hiến hết mình cho “Quỷ đỏ” thành Manchester. Và giờ đây đang trên đường phá kỷ lục của Sir Bobby Charlton cho cả United và tuyển Anh. Phải chăng tất cả là quá khiêm tốn?
Có lẽ Rooney chính là nạn nhân của giới truyền thông đầy phiến diện của xứ sở sương mù, bởi tại đây anh không được hưởng trọn tình thương yêu sự tôn trọng như một cầu thủ giá trị nhất của nước nhà. Bóng đá Anh đã không “giết chết” được Rooney. Anh vẫn tồn tại một cách mãnh liệt nhưng sâu thẳm trong trái tim đã chịu nhiều vết thương đau nhói.