Có bao giờ những người hâm mộ Man United tự hỏi Rooney có xứng đáng trở thành một huyền thoại của đội bóng hay không. Điều này Rooyney có thể, bởi với những năm tháng cống hiến mọi thứ tốt đẹp nhất cuộc đời cầu thủ cho Man United, anh hoàn toàn xứng đáng . Nhưng có một điều nữa cũng làm nhiều Manucians đau đáu: liệu Rooney thật sự xứng với 2 từ “vĩ đại”?
Ngày 20/10/2002 Rooney đánh dấu sự tồn tại của mình trên bản đồ bóng đá thế giới bằng tình huống ghi bàn thắng lịch sử vào lưới Arsenal khi anh còn khoác áo đội bóng quê hương Everton. Pha lập công đó của anh cũng chấm dứt chuỗi 30 trận bất bại của Arsenal hùng khi mạnh khi ấy. Đó là bàn đạp giúp anh vươn mình tới đẳng cấp thế giới như ngày hôm nay.
13 năm sau, người ta vẫn thấy một Rooney mạnh mẽ như ngày nào, Rooney vẫn chơi thứ bóng đá đẹp đẽ nhất. Anh vào trận với khát khao và cống hiến hết tất cả tài năng, nhưng ngặt một nỗi Rooney của tuổi 17 hay 30 như ngày hôm nay vẫn cũng chỉ là anh. “Gã shrek” thừa dũng khí để chiến đấu nhưng tài năng của anh đã chạm ngưỡng từ bao giờ chính anh cũng chẳng hề hay biết.
Để nói về đều này hãy nhìn cái cách mà Cris Ronaldo một đồng đội cùng trang lứa với Rooney chơi bóng chúng ta sẽ nhận ra sự khác biệt. Ngày ấy ở MU, Ronaldo và Rooney có cùng một xuất phát điểm, cả 2 là những cầu thủ ăn ý với nhau trên hàng công Quỷ đỏ, đành rằng có một chút ưu thế nghiên về Ronaldo nhưng xem ra đây là 2 cầu thủ một chín một mười xét nếu về tài năng.
Ronaldo rời MU năm 2009, tức cách đây hơn 5 năm. Chừng ấy thời gian đã biến CR7 và R10 đi theo 2 ngã rẽ khác nhau trong sự nghiệp. Nếu Ronaldo được xem là thần tượng ở cả Man United và cả Real Madrid thì Rooney chỉ là phiên bản lỗi của Ronaldo ở Old Trafford mà thôi. Cầu thủ người Bồ Đào Nha giờ có được tất cả mọi thứ, anh sắp trở thành cây săn bàn số 1 ở Real, Ronaldo có 3 QBV và nhiều thứ nữa… Còn Rooney thì sao, theo thời gian và tuổi tác những thứ đó xa xỉ có lẽ càng xa vời với anh mà thôi.
Thứ mà Rooney còn thiếu trong sự nghiệp của mình để trở nên vĩ đại hơn là gì? Không phải bàn thắng ở Man United có hàng trăm lần làm điều này. Rooney cũng sẵn sàng cháy hết mình vì đội bóng. Mà đó chính là thái độ, anh quá hài lòng với chính mình. Bao năm qua Rooney luôn là trụ cột là xương sống của dàn sao Man United. Anh không cần phải phấn đấu, hay cố gắng thêm làm gì nữa và đó là lý do anh chững lại so với Ronaldo.
Ở Man United lúc này Rooney không có được sức ảnh hưởng bao trùm như King Eric ngày nào, anh tài năng nhưng chưa biết có thể cống hiến đến phút cuối cùng như Giggs và Scholes bởi nhiều lần Rooney cảm thấy chán chường cuộc sống ở Manchester. Dù Ronaldo và Beckham bỏ cuộc giữa chừng thì cái “dang dở” ấy lại khắc sâu vào tâm trí của các Manucians. Rooney rất tài năng, rất giỏi, nhưng anh chưa bao giờ là một “King” ở trên sân như những đồng đội vừa kể trên sân, anh có thể truyền lửa nhưng không giống một người lãnh đạo…
Ở tuyển Anh cũng vậy, Rooney đã bước vào “ngôi đền” của những huyền thoại khi có hơn 100 trận chơi cho Tam sư. Nhưng NHM chưa bao giờ thừa nhận năng lực của Rooney, người ta cho rằng Rooney chưa bao giờ trưởng thành, những lúc người ta cần Rooney nhất thì đó là những lần anh lại gây thất vọng nhất, khiến nhiều lần giấc mơ vô địch một gải đấu lớn như Euro, World Cup của người Anh tan thành mây khói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Rooney luôn luôn biết hi sinh vì tập thể, ở chiều ngược lại tập thể cũng chỉ sử dụng anh hợp lý cho vị trí cần thiết. MU giành suất đá cắm, săn bàn chủ lực cho người thích hợp, còn Rooney anh lặng lẽ chơi mọi vị trí khi đội bóng cần, có khi là tiền vệ cánh, hộ công và cả tiền vệ trung tâm. Đâu ai biết được anh khát khao một lần được thoải mái ở vị trí mũi nhọn cao nhất trên hàng công.
Thật ra không dễ dàng để trở thành huyền thoại trong mắt người hâm mộ và trong những cuốn sách dài trang của lịch sử. Với những người yêu mến anh không ai có thể chôn dấu được sự hối tiếc cho sự nghiệp của chàng trai 30 tuổi này, lẽ ra anh đã vĩ đại hơn rất nhiều nếu như anh ít kỉ hơn tranh giành vị trí của một tiền đạo cắm cố định trong đội hình.
Rooney, anh cứ chơi thứ bóng đá tốt đẹp như bao năm qua, thế thôi. Huyền thoại hay vĩ đại đến bây giờ cũng không còn quan trọng. Quan trọng là thứ bóng đá mà anh chơi “sang trọng” trong mắt các con chiên yêu mến bộ môn túc cầu giáo là quá đủ rồi.